Càn Đức lồng ngực phập phồng biểu thị phẫn nộ tức giận,mày nhăn đến thật sâu rũ mắt nhìn đứa con mình luôn yêu thương đang nghiêm túc qùy rạp trên đất,cố trông mong thấy được tia giả dối nhưng thần sắc minh bạch hết thảy,minh chứng cho việc hiện tại cậu không hề nói giỡn.Khoé môi run rẫy rất nhanh lại bỗng nhấc lên chế giễu cười,nuôi nhi tử lớn đến từng này giờ nó cứng cáp đủ trưởng thành liền muốn rời gã mà đi??
Cái gì mà xuất cung vi hành thị sát dân chúng?đã thế thì cũng thôi coi như tấm lòng bao la rộng lớn nhắm mắt cho qua,nhưng vì cái gì nhất quyết phải tới biên cương Đông Thành???sớm đã hoàn toàn bỏ mặc không hề có ý tiếp tục chèn ép,nhưng điều đó không có nghĩa là gã không hận không chán ghét y!!
Bỏ qua vì gã thật sự vô phương ám sát nhiều lần âm mưu chọc phá thất bại nên thôi...ngoài mặt sóng yên gió lặng nhưng trong lòng biển lụt dâng cao,Đường nhi tới biên cương há chẳng phải để Tạ Huyền Diệp nắm được yếu điểm của gã???lỡ y cầm nó uy hiếp dụ lợi thì sao bây giờ?
Lửa giận dâng cao nhưng giờ phút này gã lại phát tiết không nổi,hai tay xiết chặt lẳng lặng nhìn thẳng vào cặp mắt đối phương.Bên trong đôi mắt to tròn sáng ngời ấy nó đã từng đối gã khóc lóc,đối gã nhỏng nhẻo đối gã cầu xin...nhưng nó chưa bao giờ kịch liệt chống đối gã giống như lúc này.Lần đầu tiên a Đường gặp y đã là chuyện của hơn 14 năm trước,xa cách lâu như vậy rồi vẫn còn nhung nhớ đến y?Tạ Huyền Diệp y rốt cuộc có mị lực gì mà lại khiến a Đường cam tâm tình nguyện đến thế chứ?
Dù rất tức nhưng không nỡ lòng xuống tay sợ con bị thương bàn tay giắt phía sau lưng sớm đã xiết đến trắng bệch,nhẫn nhịn dồn nén tâm tình khó chịu biết bản thân đơn giản hạ lệnh liền có thể giam cầm cấm túc.Nhưng rất khó,bởi gã từng hứa tuyệt đối sẽ không bao giờ cấm túc con thêm lần nào nữa...
Nhất ngôn cửu đỉnh lời nói ngàn vàng,giờ chẳng khác nào tự bê hòn đá đập vào chân mình cả.
“Đông Thành là nơi cai quản của Tạ Huyền Diệp đến cả trẫm cũng khó can thiệp nhúng tay,một đứa trẻ từ nhỏ sống trong nhung lụa như con tới đó sẽ không còn là hoàng tử,sẽ không có kẻ hầu người hạ...chắc chắn sẽ ăn đau khổ,chuyện này đã suy nghĩ kĩ càng rồi chứ?” dù đã cố tình lạnh giọng nhưng trong ngữ khí vẫn không giấu nổi quan tâm.
Mễ Lạc Tranh qùy trên đất nghiêm túc dập đầu thật mạnh xuống sàn,Càn Đức hiếm thấy nhi tử nghiêm túc thế này biết chắc không thể lay chuyển đành lực bất tòng tâm phất tay nói “Ra ngoài gọi nghĩa phụ của con vào đây,chuyện này không phải một mình ta có thể tự ý quyết định”
“Hoàng...hoàng nhi biết rồi” Mễ Lạc Tranh ngữ khí run rẫy cúi đầu bởi cậu biết lần này bản thân qúa sai,phụ hoàng bao che dung túng nhưng cũng có giới hạn đúng mực,thừa hiểu thù hận giữa Hoàng đế và Tạ Huyền Diệp sớm đã như nước với lửa đấu đến người chết ta sống.Mặc dù án binh bất động nhiều năm nhưng không có nghĩa bỏ qua hận thù,việc cậu làm hiện tại thật chẳng khác nào rưới dầu hoả vào đống than hồng khiến nó cháy to hơn cả.
Cũng may Hoàng đế dung túng bằng không chỉ cần đơn giản một câu Mễ Lạc Tranh đã bị lôi ra chém rồi,gần vua như gần cọp...câu nói này hiện tại cậu hiểu rồi a...
- ---------------
Bên trong thư phòng Diên long hương nhàn nhạt thoảng khiến người ta tâm bình khí hoà,Càn Đức dưỡng thần khép hờ mắt tay chống nữa đầu tay còn lại duỗi ra xoa xoa mi tâm,minh chứng cho việc tâm trạng rối bời không giống như thần sắc bình tĩnh đang biểu hiện ra ngoài.
Tiếng thở dài và tiếng mài mực chấm bút thi thoảng vang lên mới biết bên trong không chỉ một người,cách đó không xa Thẩm Uy nhìn đống tấu chương chất cao như núi trước mặt sau lại lo âu phóng tới Hoàng đế đang ngồi ngã trên giường.Nội y khoác hờ sắc mặt trắng bệch vì lo âu buồn phiền,đối mặt với bộ dáng này của Càn Đức trong lòng không khỏi có chút không yên.
Cũng đã rất lâu rồi hắn chưa từng thấy bệ hạ mệt mỏi như vậy và nhiều năm về trước người vốn không phải thế này,đường đường là đấng cửu ngũ chí tôn từ khi còn nhỏ một đường cẩn thận lên tới bây giờ.Với các hoàng tử cùng thời khác bệ hạ cũng không qúa mức nổi bật xuất sắc,nhưng thắng ở ổn trọng bình tĩnh hành sự suy nghĩ trước sau,chỉ là không biết tại sao trước đêm Tiên đế lâm chung chính thức truyền ngôi thì tâm tính thay đổi hoàn toàn.Tính tình bạo ngược hung tàn dễ nóng giận đặc biệt là cực kì thống hận Tạ Huyền Diệp,vì lẽ đó nên trước kia hắn mới tương kế tựu kế khiến mối quan hệ quân thần ngày càng trở nên căng thẳng.
Mấy năm gần đây cùng hắn bên nhau chăm con nên bắt đầu tu tâm dưỡng tính mềm mại phần nào,bên cạnh bồi bạn nhiều năm liếc mắt một cái liền biết trong lòng cất chứa tâm sự,e rằng khắp hoàng cung này cũng chỉ có tên nghịch tử trời đánh kia mới cả gan chọc giận Hoàng đế.Giờ thì hay rồi trêu song là chạy,để lại tàn cuộc hậu qủa này ai dám hưởng hả?đã thế còn dám nài nĩ hắn thay bản thân cầu xin mong Bệ hạ ưng ý chấp nhận?
Ta phi!bệ hạ hận Tạ Huyền Diệp như vậy đồng ý mới lạ đấy,kêu hắn đi xin khác nào tự tự đẩy vào chổ chết không? đôi lúc hắn cũng khó hiểu bệ hạ vì lí do gì lại thù ghét Tạ Huyền Diệp đến vậy?thủ đoạn chèn ép nó không giống với kiêng kị thông thường mà lại thiên hướng đoạt đích tranh ngôi,hơn nữa Tạ Huyền Diệp đâu phải huyết mạch Hoàng gia đâu sao có thể được chứ?
Tiên hoàng năm xưa phong lưu con rơi con rớt nhiều vô số kể,hiện tại vô dụng sống nhiều hữu dụng sớm đã kéo nhau đầu thai từ lâu rồi.
“Bẩm bệ hạ Lục hoàng tử bên kia đã sắp xếp song rồi”
Nghe được tiếng thông cáo của Lý công công đứng bên ngoài cửa Càn Đức lúc này mới chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn,trong mắt nhiều hơn vài phần tiếc nuối cảm xúc rối rắm phức tạp,triều hướng Thẩm Uy gật đầu sau đó mới chậm chạp lên tiếng phân phó “Ngự Lâm quân tăng thêm hai ngàn đi theo bảo vệ,ngoài ra hạ lệnh Thống lĩnh cấm vệ quân Viên Trung dẫn đầu.”
“Bệ hạ!!!” nghe tới Viên Trung Thẩm Uy liền theo bản năng giật mình sửng sốt,nếu phái đi rồi vậy ai lo an nguy bảo vệ kinh thành bây giờ?
Đáp lại hắn chỉ đơn giản là cái gật đầu trấn an của Hoàng đế,đợi Lý công công nhận lệnh đi rồi mới khoan thai đứng dậy hướng phía Thẩm Uy như có như không cười hỏi “Học Minh thắc mắc trẫm vì cái can đảm gì phái Viên Trung đi theo?đúng không?”
Thẩm Uy trịnh trọng gật đầu,chuyện này nếu không làm rõ hắn thật sự ăn ngủ không yên a..
Hoàng đế bị dáng vẻ nghiêm túc của hắn chọc cười,khoé môi khẽ nhếch tiến sát dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy đáp “Át chủ bài trong tay trẫm không đơn giản như những gì ngươi thấy đâu,thậm chí nó còn có thể sánh ngang Đằng giáp quân của Tạ Huyền Diệp” hơn nữa nếu thật sự khai chiến chưa chắc sẽ thắng nhưng tự tin bảo hộ rút lui an toàn.
Át chủ bài này gã đã chôn kín trong lòng rất nhiều năm,ngoài nó ra còn ẩn giấu bí mật kinh thiên khác liên quan động trời nếu công khai sẽ cực đại ảnh hưởng,khả năng lung lay vị trí cửu ngũ chí tôn nhưng thế gian này e rằng chỉ gã và người đó biết mà thôi.
- ---------------
Lần này đích thân Hoàng đế hạ chỉ cho đi Bạch Liên Hoa dù không muốn nhưng cũng lực bất tòng tâm,mười mấy năm qua nàng sớm đã leo trở về vị trí Qúy phi thay thế Hoàng hậu chưởng quản lục cung,trút bỏ dáng vẻ khí bao đơn thuần nhiều hơn vài phân khí chất cứng rắn mạnh mẽ.Hài tử ham chơi thường xuyên ra ngoài nàng vốn đã quen nhưng để di xa thì chưa bao giờ,nay Hoàng đế tự tiện quyết định trong lòng khó tránh không vui thành ra giận lây nhi tử.
Con cái lớn rồi muốn giữ cũng giữ không được đi?nghĩ thông suốt nên trên mặt thần sắc hoà hoãn nhìn tới nhi tử tủi thân đứng ở góc tường nhẹ giọng hỏi “Con thật sự muốn đi biên cương Đông thành à?tới đó chắc chắn phụ hoàng cũng không bảo vệ được con nha?”
“Con muốn đi cho dù chịu khổ bao nhiêu cũng được,cùng lắm bê bát ra ngoài làm ăn xin thôi!!” Mễ Lạc Tranh ngữ khí hùng hồn chém đinh chặt sắt nói.
Thấy cậu không chút do dự trả lời thống khoái khiến nàng mạc danh bớt lo hơn hẳn,bệ hạ phái theo nhiều người như vậy chắc sẽ không sảy ra chuyện gì đâu.
“Bốn bể là nhà tứ hải giai huynh đệ,ông trời sinh voi sinh cỏ nên mẫu phi đừng lo con sẽ bị chết đói nha!!”hào khí vỗ ngực đắc ý đáp,cậu không tin với sức lực này còn có thể chết đói hay sao?cùng lắm hi sinh nhan sắc ôm đùi vàng chẳng phải thơm tho ngào ngạt rồi?mặc kệ thân phận là gì chỉ cần có thể ăn no mặc ấm cậu sẽ không chút do dự đi làm.Nhưng khi thấy khuôn mặt xinh đẹp lo âu kia vẫn là khó lòng buông bỏ,nàng tuy thân trong hậu cung nhưng mối hận giữa hai người Càn-Tạ nổi danh ai ai chả biết?
Biết nàng lo nên Mễ Lạc Tranh trực tiếp phóng ra tuyệt chiêu ôm cánh tay nàng lắc lắc làm nủng nói “Mẫu phi người cũng biết chuyện phụ hoàng muốn lập con làm Thái tử đông cung mà?kẻ phản đối chúng ta nhiều lắm nên sở bất đắc dĩ phải ra ngoài chứng minh lập công,hơn nữa biên cương Đông thành được Tạ tướng quân quản lí rất tốt và con chỉ tới đó xem thôi chắc sẽ không sảy ra chuyện gì,đáng tiếc lộ trình qúa xa bằng không mẫu phi sớm đã bị con đóng gói mang theo rồi.”
Qủa nhiên Bạch Liên Hoa bí dụ hống đến vui vẻ,đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi cậu cười trách “Con đó suốt ngày chỉ biết ăn chơi ghây rắc rối cho phụ hoàng thôi”
Mễ Lạc Tranh nghe có chút đờ đẫn mất hồn bởi không nghĩ nàng sẽ nhanh chóng đồng ý như vậy,quất quýt mè nheo cả một buổi chiều thẳng đến khi mặt trời xuống núi mới vui vẻ bước chân sáo chạy nhanh hồi cung.