Cũng may nhờ xe của Phong Vũ một đường chở thẳng về nên không ai nhìn thấy được y,chĩ là Sở Quân Mạc tâm mang cảnh giác đề phòng nên chọn cách ẩn thân,không muốn bị tên người ngoài Phong Vũ nhìn thấy,Mễ Lạc Tranh nhìn dáng vẻ nghiêm túc đề phòng kia liền thoáng chốc buồn cười.Cơ mà anh làm vậy cũng đúng thôi,biết được ai tốt ai xấu không thể nào nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Ngay khi vừa bước vào trong nghĩa trang đã thấy ở phía xa xa “công nhân” đang bắt đầu xây dựng,là công trình quán bar dành cho âm hồn nên chỉ có thể do đích thân lệ qủy đến xây.Vốn định thuê thợ thường tới cho nhanh,nhưng sực nhớ người bình thường tiếp xúc lâu ngày với âm khí sẽ dễ sinh bệnh tật nên bỏ qua,hơn nữa cậu cũng không vội nên việc này cứ từ từ tiến triễn thôi.
Sở Quân Mạc từ lúc bước vào nghĩa trang thì đã khiến chúng qủy để mắt chú ý,dù đã ẩn đi phần lớn âm khí nhưng vẫn khiến thần hồn tất cả sợ hãi quy phục,không làm gì cả,y hai tay chắp ra sau lưng dáng vẻ ung dung nhàn nhã bước,tới trước cửa căn nhà của cậu liền nhăn mày ghét hỏ nói “Xấu như vậy?chẳng lẻ về sau ngươi định để bổn toạ ở ổ ăn mày này?”
Còn nhớ năm xưa cung điện nơi y sống nguy nga bề thế rộng lớn cực kì,kẻ hầu người hạ xếp hàng ngàn tùy ý sai bảo cơm bưng nước rót,nhưng giờ thì sao chứ?bé như lổ mũi người hầu cũng không có ai thử hỏi bổn toạ sao có thể hạ mình sống ở cái ổ ăn mày được chứ?!!!
Gia chủ Mễ Lạc Tranh “.....”
Ổ ăn mày cái đầu nhà ngươi ấy!!!ngụ ý chê ta đói rách nghèo khổ đúng không hả???
Liếc nhìn thần sắc không vui của cậu Sở Quân Mạc liền được nước lấn tới,hắng giọng chỉ trỏ tiếp “Nơi này phải đập đi xây lại,dát thêm ít vàng cùng đá qúy chạm trổ tinh sảo chút,à đúng rồi người thay ta tuyển chọn chút nô tì người hầu thông minh cơ trí chút,nể tình ngươi là người đầu tiên dám làm bạn với bổn toạ nên sẽ đặc cách cho ngươi làm quản gia chính thức,thế nào hả được không?”dứt lời nơi đáy mắt đã toát lên vẻ trông mong nhìn cậu.1
“....” Vị này nhà cậu chắc chắn do bị cấm ngôn qúa lâu nên giờ này mới nói nhiều như vậy đi?nhưng mà *mẹ nó khổ nổi cậu nghèo tiền đâu mà xây?đã thế còn đòi dát vàng thuê người hầu?làm ơn đi bộ tưởng bản thân còn là Qủy Đế hiển hách năm xưa à!!hả??
Cố nén xuống tâm tình tức giận nghiến răng nói “Anh chê nhà tôi là ổ ăn mày??”
Sở Quân Mạc tự cho là đúng gật đầu đáp “Bộ chứ không phải sao?vừa nhỏ vừa hẹp cho ăn mày ở là đúng rồi còn gì?”
“!!!!! “
Tức chết lão tử rồi!!dám chê nhà của ta là ổ ăn mày!! họ Sở anh chờ đó cho tôi,đợi ngày biến thành trung khuyển lão tử sẽ để anh biết thế nào là lễ độ!!
“Hừ nếu đã chê thì phiền đi chổ khác ở đi,nơi này không hoan nghênh anh!” Mễ Lạc Tranh tức giận trừng mắt phất tay xoay người bước vào trong nhà đóng cửa lại,mặc kệ luôn vị Sở Quân Mạc vẫn đang tự luyến khó hiểu đứng ngoài kia.
Tâm tính trước nay cao ngạo Sở Quân Mạc có bao giờ chịu cảnh uất ức khinh thường như vậy đâu?tròng mắt loé lên sát ý điên cuồng cười lạnh nghĩ,bổn toạ thân là Qủy Đế chẳng lẻ còn sợ lời uy hiếp của ngươi hay sao?
“Thiếu niên ta khuyên ngươi đừng hòng đắc ý qúa sớm,khinh thường người khác không hay đâu.”
Mễ Lạc Tranh “Ai thèm khinh thường người khác? ta chính là khinh thường họ Sở ngươi nha,nói cho mà biết xã hội bây giờ còn hơn những gì ngươi tưởng tượng,kiếm tiền khó lắm nên đừng ở đó mơ mộng hão huyền.”
Sở Quân Mạc tức giận hắng giọng hét “Dám chửi ta?thiếu niên ngươi đây là chán sống ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?ngươi nhìn rõ cho ta,bổn toạ chính là Qủy Đế là Qủy Đế có biết chưa hả?”
“Thì sao?mặc kệ ngươi là yêu ma gì ta không quan tâm,nghĩa trang này là địa bàn của ta ngươi là khách,nhập gia tùy tục đạo lí này hiểu được không?”
“Nhưng...bổn toạ thân là Qủy Đế--”1
Mễ Lạc Tranh không kiên nhẫn cắt “Giờ làm qủy đế hay qủy đói??anh chọn đi?”
“....”
Lần đầu tiên trong cuộc đời bổn toạ bị người khác khinh thường vũ nhục như vậy a!!!nếu không phải vừa mới thức tỉnh chưa quen nơi này,đợi ta làm thân hiểu biết hết thảy đó sẽ là ngày tiễn ngươi về chầu Tây Thiên với ông bà.1
Nhân loại ngu xuẩn ngươi chờ đó cho ta!!
- ---------------
Y theo châm ngôn một điều nhịn chín điều lành Sở Quân Mạc thành công “hống” thiếu niên vui vẻ trở lại,chỉ là không lâu sau đó mái tóc dài thướt và phong cách ăn mặc y đã bị cậu để ý nhóm ngó.Nhất quyết không chịu đàm phán thoả hiệp để cậu cắt tóc bản thân,ha!đùa cái gì thế mái tóc vạn năm của bổn toạ ai cho phép tên ngu xuẩn ngươi chạm vào?
Nhưng ý đã quyết cậu nào dễ dàng bỏ qua đâu?nghĩ thử mà xem chẳng lẻ sau này ra ngoài với qủa đầu dài thướt rực lửa đó à?khỏi phải bàn không cắt thì chính là nhuộm a!!!
Vậy là sau hơn “nhiều năm” đấu tranh quyết chiến Mễ Lạc Tranh đã dụ dổ được Sở Quân Mạc đồng ý nhuộm tóc,tỉa lại một chút phần tóc mái và thay đổi phong cách quần áo ăn mặc hằng ngày của y.Riêng phần quần áo Mễ Lạc Tranh sớm đã dựa theo số đo kiếp trước của y đặt mua dự sẵn trong nhà,bộ nào bộ nấy giặt ủi thơm tho thậm chí đến một nếp uốn cũng chẳng có.
Qủy Đế trong lòng cực kì ủy khuất mặc cậu muốn làm gì thì làm,thế nhưng đợi sau khi nhuộm tóc thay quần áo và nhìn ngắm bản thân trong gương khiến y không khỏi trố mắt ngạc nhiên,sờ sờ đầu tóc quần áo bản thân tự phụ nhỏ giọng nói “Nhan sắc bổn toạ qủa thực ngày càng thăng hạng đến ông trời cũng phải ghen tị nha...”
Mễ Lạc Tranh nghe y nói vậy thì càng thêm tự hào vào tay nghề “stylist” bất đắc dĩ của bản thân mình,Kiểu tóc của Mộ Dung Huyền phối hợp y phục của Thượng Quan Cảnh còn không đẹp mắt được sao?
Vậy là buổi tối hôm đó Sở Quân Mạc cầm điện thoại của của cậu nhìn ngó tìm hiểu cả đêm,khi thì hai mắt sáng rực vui vẻ khi thì ám trầm không rõ cảm xúc,đợi đến lúc hết pin cụp nguồn đã là chuyện của rạng sáng hôm sau.
“Hoá ra ngân lượng thời nay gọi là tiền a,vậy bổn toạ đây sẽ đích thân đi kiếm tiền trở nên giàu có xem ngươi còn dám khinh thường ta nữa không??”
Không nói hai lời Sở Quân Mạc liền chủ động rời khỏi nghĩa trang,đi về hướng địa chỉ nơi y xem được tối qua làm giàu,từ đầu chí cuối đến cả câu chào tạm biệt cũng chẳng nói cho cậu biết.1
- ---------------
Buổi tối khu phố đèn đỏ kẻ qua người lại ồn ào náo nhiệt vô cùng,tiếng nhạc xen lẫn cười đùa của đám đông khiến khu phố càng thêm lung linh rực rở.Hiện tại đã là bảy giờ tối khiến nơi này càng thêm đông người tấp nập,dù là đàn ông phụ nữ già trẻ hay đến chuyển giới đều có đủ cả.Thậm chí ở bên vệ đường còn có những cô gái ăn mặc sexy nóng bỏng vẫy tay mời chào khách hàng.
Sở Quân Mạc từ xa đi tới đã gây sự chú ý không nhỏ,khiến nhiều người đồng dạng kinh ngạc mà ngoái đầu nhìn theo.Không muốn chú ý cũng thật khó,bởi khuôn mặt và khí chất vương giả tự uy toát ra từ trên người y,nó như tầng lớp vô khiến y trở nên tách biệt không hợp với hoàn cảnh nơi này
Khuôn mặt đẹp trai mày kiếm mắt phượng ngũ quan tinh sảo hoàn mỹ như tạc,với mái tóc đen dài phong cách cổ xưa,mặc một bộ suit tây trang màu đen vừa khít,chân đi giày da,phô ra bờ vai rộng và dáng người cao lớn đỉnh bạt.Từng ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng trông rất đẹp.Dù y im lặng không nói,dù chỉ nhíu mày lạnh lùng nhìn ngó xung quanh cũng đủ khiến mọi người trên phố mặt đỏ tim run,tròng mắt màu hổ phách lưu chuyển đạm mạc tựa lưng đứng ở góc đường.1
Dưới ánh đèn mờ ảo phụ trợ làm người ta không khỏi tưởng đến vị vương tử bước ra từ thời trung cổ,y anh tuấn,y lạnh lùng cao ngạo coi trời bằng vung,đứng ở một chổ lại không hề hay biết bản thân đã cướp đi trái tim của biết bao người.
Hơi cúi thấp trầm tư suy nghĩ,theo như những gì y nhớ trong điện thoại xem tối qua thì nơi này chính là chổ làm giàu kiếm tiền nhanh nhất,dù không hiểu lắm nhưng nghe đâu chỉ cần đứng một đêm đã có thể kiếm nhiều đến mấy vạn,là thế y cũng không ngại thử sức xem sao.1
Giật giật cổ hơi hắng giọng ngẩng đầu nói “5 vạn một đêm,bao trọn gói hoan nghênh qúy khách ghé thăm”1
Vừa dứt lời tức thì đã có toán phú bà trung niên ăn mặc lộng lẫy dắt nhau chạy tới trước mặt,7 người đồng loạt nhìn y,môt trong số đó hỏi “Cậu mà 5 vạn một đêm? chuyện này sao có thể nha?”
Nghe họ nói khiến Sở Quân Mạc trong lòng âm thầm lộp bộp,chẳng lẻ y đòi giá cao qúa nên họ giận không muốn mua nữa sao?
“Tôi...tôi cũng không biết nữa..” y lên tiếng nhìn họ chột dạ đáp,thanh âm trầm khàn từ tính nhưng dễ nghe khiến mọi thứ xung quanh lâm vào an tĩnh,không tự chủ được quay đầu nhìn đánh giá nam nhân mang trong mình khí chất vương tử này.
Đám phú bà trơ mắt nhìn chằm chằm y,hai mắt đỏ bừng hơi thở cũng theo đó dồn dập cả lên.Nhưng bản thân dù sao cũng là người có chổ đứng trong xã hội,rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh e ngại xấu hổ hỏi “Tăng giá cho cậu một đêm 10 vạn nhưng tiếp bảy người cùng lúc được chứ?”
Sở Quân Mạc không chút do dự liền gật đầu đồng ý,mặc dù không biết việc cụ thể là làm cái gì nhưng hiện tại chỉ cần có thể kiếm tiền khiến y trở nên giàu có là được,bảy người thôi mà bộ tưởng làm khó được y sao?1