Charlie là một trong những thủ hạ năm đó biết chân tướng sự thật về Thái tử Tần Hâm,là trẻ cô nhi từ nhỏ từng được cựu Nguyên soái tức lão gia tử cưu mang giúp đỡ,về sau thi vào trường sĩ quan quân đội gia nhập làm việc hiệu lực hoàng gia.Nhờ tài năng thành công thăng chức trở thành cận vệ Hoàng đế,được bệ hạ trọng dụng nhưng sâu trong thâm tâm vẫn một lòng hướng về Cổ gia.
Chuyện này do Charlie phát giác mật báo nội ứng ngoại hợp giúp đỡ bọn họ,cứu được Thái tử bí mật đưa về Cổ gia ngụy tạo nuôi dưỡng lớn lên.Và Thái tử không ai khác chính là Tổng tư lệnh Cổ Vinh cha của Nguyên soái Cổ Tuyên,bọn họ mới là thừa kế ngai vàng danh chính ngôn thuận của Đế quốc chứ không phải Tần Hi.Luận thân phận cùng khả năng thì Tần Hi nơi nào so được Cổ Tuyên,có chăng vai vế đảo lộn y phải gọi Tần Hi một tiếng “cậu” thôi.Bí mật này chính bản thân Cổ Vinh và y đều không hề hay biết,lắm người lắm miềng vẫn nên giữ kín thì tốt hơn.
Charlie tự thân ôm hết tội danh phản bội vào mình bị Hoàng đế hạ lệnh trục xuất,lưu đày tới rác rưởi tinh cầu làm thống đốc nhưng nào hay sau lưng có Cổ gia làm hậu thuẫn.Cộng thêm thiên phú tự thân vượt bậc nên trong vòng 2 năm ngắn ngủi,Charlie đã thâu tóm hết toàn bộ băng đảng khét tiếng tụ về dưới trướng tạo thành quân đội.Thiết lập kỉ cương cải tạo tinh cầu,phân chia lợi ích rõ ràng khiến đời sống nhân dân tốt lên rõ rệt.
Nhưng Đế quốc lại không hề hay biết gì về chuyện này,nhất mực che giấu giúp đỡ Charlie thâu tóm ngoại bang bành trướng thế lực.Phải biết trong vũ phụ rất nhiều tinh cầu bị Đế quốc từ bỏ nha?vì thế bọn họ nhân cơ hội âm thầm chiếm đoạt hết thảy mót về túi riêng,trãi qua gần 200 năm thuận lợi phát triển đủ hiểu nó đã lớn mạnh tới mức nào rồi?
Căn cơ Cổ gia ở Đế quốc sớm đã rễ mầm đâm sâu,nắm giữ quân đội trong tay trung thành tuyệt đối hiệu lệnh Cổ gia,thế lực lớn mạnh hơn cả Đế quốc chẳng qua không muốn tạo phản dân chúng lầm than nên án binh bất động mà thôi.Hoàng đế cũng lờ mờ đoán được chút nhưng như vậy thì sao chứ?khả năng tài trí không đủ muốn phá Cổ gia đúng là mơ mộng hão huyền.
Có thể nói quan hệ giữa Hoàng tộc và Cổ gia hiện chỉ còn đơn sơ mặt ngoài,thực chất bên trong căng thẳng cùng cực kém tầng băng mỏng trở mặt thành thù nữa thôi.
Charlie chờ ở căn cứ dưới lòng đất sốt ruột đứng ngồi không yên,khó hiểu Vương hậu cùng lão Tư lệnh vì cái gì lại gọi mình tới nơi này?từ khi đưa Thái tử đi hắn đều im lặng không hỏi bất cứ thứ gì,tuy tò mò nhưng biết thiết yếu cấm kị không nên hỏi thì đừng hỏi.Chẳng lẻ Vương hậu đã nghĩ thông suốt muốn khởi binh tạo phản rồi sao?nếu vậy hắn cũng không ngại giúp người một tay?
Nôn nóng bất an chiếm cứ thần trí dần trở nên thấp thỏm,sau hơn nữa tiếng rốt cuộc chờ thấy Vương hậu đến.
Vẫn bóng dáng thon dài trong trang phục đơn giản là sơmi trắng cùng quần tây,khuôn mặt hơn 200 năm qua chưa hề thay đổi có chăng ngày càng trở nên phong vị quyến rũ hơn thôi,là thế nhưng giữa chân mày lại tràn ngập cảm giác lạnh lùng vô cảm.Nếu không phải hiểu biết từ trước hay chỉ nhìn qua ảnh thì hắn thật sự ngi ngờ rằng vị này là Alpha,từ trên xuống dưới từ khí thế cho đến dung mạo chổ nào giống Omega nhu mì yếu ớt cơ chứ?
Thời gian khiến Charlie nhận rõ hiện thực rằng Vương hậu đã không còn là chàng thiếu niên vô tư hay cười khi xưa nữa,bởi Vương hậu ở trong trí nhớ của hắn không nên đầy bầu tâm sự tử khí ám trầm thế này,tuy dung mạo vẫn thế nhưng người đã không còn như xưa nữa..
Thấy Charlie thấp thỏm lo âu nhìn mình thì trên khuôn mặt vô cảm kia cuối cùng cũng nở nụ cười,Cổ Thừa cong môi bình tĩnh ngồi xuống trước mặt hắn nhìn không ra chút khí thế cao ngạo xa cách nào.Charlie trong lòng vốn đã có ý từ lâu nhưng khi trực tiếp đối người mình thầm thương vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng,xấu hổ đỏ mặt mà cúi thấp đầu.
Cổ Thừa nhìn nam nhân vẻ ngoài ôn nhu vô hại trước mặt lại cười,nổi lên ý tứ trêu ghẹo một tay chống cằm nói “Charlie này anh độc thân lâu như vậy rồi sao không kiếm vợ ở bên cạnh bầu bạn đi?”
Charlie toàn thân cứng đờ,khó tin ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cổ Thừa như chẳng thể hiểu người tại sao lại hỏi cái này?
Hai mắt trợn tròn cổ họng khô khốc chẳng thể thốt lên nữa lời,qua một lúc lâu mới can đảm lấy lại dũng khí khàn giọng lắc đầu nói “Thần cả đời này chỉ muốn cống hiến cho đại ngiệp to lớn,nào có thời gian rảnh hẹn hò yêu đương chứ?”
Cổ Thừa bị hành động này chọc trúng điểm cười,khuôn mặt tuấn tú nhiễm mạt vui sướng hỏi “Là thật sự không rảnh hay không muốn yêu đương vì chưa tìm được người hợp ý?”hơi ngiêng đầu dừng chút lại tiếp “Charlie mà ta biết vốn không nên e thẹn xấu hổ như vậy nha”
“......”
Người làm ơn đừng cười tươi vậy nữa được không?tim của thần “yếu đuối” lắm thực chịu không nổi a...
Những gì Vương hậu nói qủa không sai,bận rộn không rảnh đơn giản chỉ là cái cớ thật chất ái nhân trong mộng đã có rồi,ở rất lâu trước kia ngay từ khi hắn còn nhỏ đã bắt đầu thích bảo hộ người ta.Nhưng ngại thân phận nên không dám nói rồi trơ mắt nhìn người thương gả cho kẻ khác,từ đó về sau hắn hối hận lao đầu lao lực cố gắng leo lên rồi bất ngờ phát hiện âm mưu kinh thiên động địa.Thì ra Hoàng đế chỉ muốn lợi dụng người hòng tìm bậc thang leo lên ngai vàng,thành công rồi lại muốn tiêu diệt tống cổ người ta.
Bạch nhãn lang bội tình bạc nghĩa qua cầu rút ván,sao xứng đáng để người gửi gắm chung thân đại sự?nếu có thể giúp đỡ A Thừa thì cho dù mất hết tất cả thân bại danh liệt hắn cũng bằng lòng nguyện ý,với hắn A Thừa quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời này.
Rõ ràng người bầu bạn ở bên A Thừa từ khi chào đời chính là hắn,cùng nhau lớn lên an ủi khi người vui buồn khóc lóc cũng là hắn nhưng tên Tần Chính kia từ đâu tới cướp mắt A Thừa?rõ ràng chỉ thiếu chút nữa thôi hắn đã đủ can đảm tỏ tỉnh,một bước cuối cùng tưởng gần đến thế nhưng hoá ra lại xa cách vạn dặm trùng mây.
Charlie đáy lòng chua sót thương tâm nhìn Cổ Thừa ngẹn ngào nói “Vương hậu nếu...muốn tạo phản thần cam nguyện phụng bồi đến cùng...”
Cổ Thừa không dám đối diện với ánh mắt nóng bỏng dị thường ấy mà chột dạ cúi đầu,đáp “Chuyện đã tới nước này rồi tạo phản hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa...”
Thái tử Tần Hâm đứa con trai này đã thay danh đổi phận sống cuộc đời mới,nhà có trai có gái gia đình êm ấm hạnh phúc thiết nghĩ không cần tiết lộ sự thật,lôi kéo nhu tử vào mớ thù hận hỗn độn của thế hệ trước này.
Charlie như hiểu được bầu tâm sự cất chứa trong lòng đối phương mà thở dài phiền muộn,nếu năm xưa hắn can đảm hơn thì đã không có cửa cho Tần Chính xen vào nhưng hối hận có tác dụng gì chứ?trên đời này không có nếu như qúa khứ đã qua vĩnh viễn chẳng thể vãn hồi,nhớ hôm ấy khi Tần Chính vẫn còn là một Hoàng tử nhỏ nhoi không quyền không thế,thậm chí còn bị người hầu khinh thường ghẻ lạnh do không được tiên hoàng coi trọng vì xuất thân thấp hèn.Thân thể gầy nhom vì không được ăn uống đầy đủ,bởi vì đồng cảm thương hại nên khi ấy hắn và A Thừa đều rất quan tâm chăm sóc Tần Chính.Lại thêm bản thân Tần Chính ngị lực cố gắng chịu được gian khổ nên hợp nhau,A Thừa đối với Tần Chính nhất mực ưu ái không tiếc vì người ra mặt chống lưng,dọn đường giúp đỡ thuận lợi bước lên ngai vị Hoàng đế.
Nhưng đổi lại được gì ngoài dối trá cùng phản bội?chắc hoàn toàn không ngờ tới rằng người mà mình toàn lực giúp đỡ,xem như ái nhân lại đâm sau lưng bán đứng mình.A Thừa khi ấy rất thống khổ bất lực nhưng rồi làm gì khác đây?thoái vị nhường ra chiếc ghế Vương hậu chẳng phải tiện nghi hợp ý Tần Chính rồi?Cổ Thừa không chút do dự chịu dựng chiếm giữ chiếc ghế Vương hậu đó,cho dù các ngươi chiếm được trái tim hắn thì thế nào?đến cuối cùng người chỗm chệ ở chiếc ghế này vẫn là ta đấy thôi.
Cả hai bên đều muốn khiến cho đối phương ngột ngạt khó chịu,kể từ khi con trai “bị bắt” Cổ Thừa dứt khoát giải phẩu cắt đứt tuyến thể Omega tương lai về sau vĩnh viễn không sinh con nữa,chê trách lên án nói cậu nhẫn tâm ích kỷ cũng được nhưng tuyệt đối không muốn bị Tần Chính lợi dụng nữa.Thà tàn nhẫn với bản thân còn hơn khoan dung với kẻ thù,bị Tần Chính che mắt lợi dụng bao năm đã qúa đủ rồi,cho dù Cổ gia không tạo phản nhưng quyền lực lợi ích chắc chắn phải tuyệt đối nắm giữ trong tay.Muốn tính kế diệt sạch Cổ gia qủa thực ảo tưởng mơ mộng hão huyền,Tần Hi sẽ lên ngôi vua theo đúng ý Hoàng đế bệ hạ nhưng hậu cung đừng mong an lành hạnh phúc,có Cổ Thừa này trợ giúp thì Triệu Giang Viên bước lên hậu vị đơn giản chỉ còn là vấn đề thời gian.
....
Ở bên này Cổ Tuyên,Cổ Phàm cùng vài tướng lĩnh quan trọng đang ngồi trong phòng họp thảo luận vấn đề ra trận chiến tranh,kế hoạch nên tấn công trùng tộc thế nào sao cho thoả đáng.Tất cả bọn họ thần sắc phi thường ngiêm túc liếc mắt nhìn nhau như chờ đợi điều gì đó,Mễ Lạc Tranh đẩy cửa đi vào thản nhiên ngồi ở ghế trống bên cạnh thành công lọt thỏm giữa đám Alpha hình thể cao lớn.
Sau đó mở ra quang não hình chiếu nhìn y nói “Như tôi đã thông báo từ trước thì loại cơ giáp chiến đấu mới này lực bảo vệ sẽ tăng lên 80%,hơn hẳn cơ giáp quân đội bình thường tới 20% tiến bộ vượt bậc,ở cánh tay tôi còn trang bị thêm súng laze sức công phá cực lớn nhưng chỉ tốn 1/3 năng lượng so với cơ giáp chiến đấu trước đây”cậu bình tĩnh nhìn quanh phòng một lượt sau đó tiếp “Nếu trong lúc chiến đấu không may cạn kiệt tinh thần lực thì cơ giáp sẽ tự động mở ra chức năng phòng hộ,truyền tống mọi người trở về căn cứ với vận tốc ánh sáng không lo bị địch bắt giam hay mất mạng nữa”
Đám người vừa nghe liền kích động đến hai mắt toả sán,phấn khởi nhìn chằm chằm cậu như thể đang nhìn thân sinh cha mẹ ân nhân cứu mạng mình vậy.Mới ban đầu bọn họ đối với việc cậu gia nhập quân bộ kịch liệt phản đối,vì tuổi đời qúa trẻ e sợ kinh nghiệm không đủ vướng bận mọi người.Một Omega thì ra chiến trường làm cái gì chứ?nhưng ngay sau đó liền trực tiếp bị vả mặt đau điếng,bởi Omega này ra đòn cực kì hung ác nham hiểm hoàn toàn không chừa cho họ chút đường sống nào.
Khâm phục hoan ngênh thiếu niên gia nhập,hôm nay nghe được việc cậu đã thành công cải tiến cơ giáp giải quyết nan đề ứ đọng bấy lâu mà vui vẻ,nếu không phải Nguyên soái có mặt ở đây thì họ đã sớm ôm cậu cung phụng lên làm thánh sống từ lâu rồi.
Chuyện của hai người tuy chưa chính thức công khai toàn dân nhưng ở quân bộ ai ai cũng biết,hơn nữa ngồi ở đây toàn bộ đều là thân tín trung thành nên họ không có gì phải kiêng dè cả.Cổ Phàm đợi cậu nói song liền thò qua thấp giọng hỏi “Đường tẩu à em biết lần này tẩu muốn tự thân ra trận giết trùng nhưng e rằng không được đâu,đường ca tuyệt đối sẽ không cho tẩu mạo hiểm hơn nữa tẩu đây còn đang mang thai...vẫn nên cẩn thận suy ngĩ lại thì tốt hơn”
Cổ Tuyên cùng đám quan quân xung quanh nge vậy mà không khỏi gật đầu tán thưởng,A Phàm nói đúng đường tẩu tuy giỏi nhưng vẫn nên ở nhà dưỡng thai thì tốt hơn.
Mễ Lạc Tranh không chút để ý cười khẩy đáp “Mang thai ra trận thì sao nào?sợ cái gì chứ?đứa nào to gan lớn mật dám chạm vào tôi?”
Vốn đã chán ghét căm thù lũ trùng tộc này và chờ đợi cơ hội ra trận từ lâu,nay đợi tới rồi cậu sao có thể nghe lời ngăn cản ngồi nhà chờ được chứ?thấy bọn họ biểu tình vẫn như cũ không đổi bèn nhịn không được bất bình,lí lẽ hùng hồn nói “Sợ gì chứ?đứa nào dám lại gần lão tử liền chém chết nó,đánh đến ba mẹ dòng họ nó nhìn không ra luôn!!!”
Cổ Phàm “....”
Toàn thể quan quân “....”
Đường tẩu à cậu chẳng lẽ không thể dịu dàng nhu mì giống Omega khác hay sao chứ?chẳng phải Omega khi mang thai sẽ trở nên yếu ớt mệt mỏi hay mà nhỉ?trông thần sắc tươi tắn hung dữ như hổ báo này có chổ nào giống Omega hay không nha???
Cổ Tuyên với cậu sớm đã nói gì nghe nấy,hiểu rõ nên chẳng chủ động tự mình tìm ngược làm gì,giơ tay qua ôm vai thiếu niên gật đầu cười nhạt nói “Em ấy nói đúng mọi người không cần phải lo đâu,hơn nữa hiện tại hoàng tộc vẫn đang tranh chấp nội bộ sẽ không ai rảnh phá rối chúng ta,việc cần làm đơn giản y theo kế hoạch ban đầu hành sự mà thôi”
Mễ Lạc Tranh vui vẻ gật đầu “Đúng vậy anh ấy nói không sai nha”
Mọi người “.....”
Phu phu hai người đã vậy chúng tôi còn đường phản đối hay à hả?