Editor: Hân
Beta-er: Tam Muội (Sam)
Chức vụ của Dịch Yếm cũng rất bình thường, không khiến người khác chú ý. Mọi người coi Dịch Yếm thành một bình hoa xinh đẹp, phòng nào có hắn, thì chỗ sẽ sáng sủa hơn.
Đó là sự thật, Thất điện hạ lớn lên thật sự rất đẹp, nếu mặc trang phục nữ vào không chừng còn xinh đẹp hơn đám tiểu thiếp ở nhà bọn họ.
Đám tiểu thiếp dù xinh đẹp đến đâu nhưng khí chất vẫn có đôi chút phàm tục, nhưng khí chất của Dịch Yếm ngược lại rất xuất chúng, đám tiểu thiếp kia không thể sánh được.
Đương gia chủ mẫu là những người đoan trang hiền thục, nhưng lại không hiểu phong tình.
Dù ở thời đại nào thì cũng có người thích nam sắc.
Trong đám quan viên cũng có người trông vừa mắt, tuy nhiên đẹp như thế này thì vẫn là chuyện hiếm.
Vẻ đẹp của Dịch Yếm, đàn ông còn thích nói chi là phụ nữ.
Dịch Yếm bị hàng loạt ánh mắt nhìn theo chằm chằm, trong lòng cực kỳ khó chịu, chán ghét.
Có thù thì phải báo ngay tại chỗ, có quan viên bị kệ sách đè, nguyên cái giá sách đổ xuống, bên trên cất biết bao nhiêu sách dày cộm, bị đè vỡ đầu chảy máu, ngay cả xương chân cũng bị gãy.
Bị thương, quan viên đó chỉ có thể xin nghỉ phép. Với thương tích nặng như vậy không biết khi nào mới bình phục để tiếp tục công việc, hoặc tới đó có lẽ đã bị người khác cướp mất vị trí rồi.
Dịch Yếm nhếch môi, số ánh mắt ghê tởm đã ít đi một.
Ở trong triều Dịch Yếm như người vô hình, nhưng mỗi lần Thái tử và Chiêu vương xảy ra tranh chấp, Thần đế sẽ lôi Dịch Yếm ra, tạo thành ba phe cánh, từ từ đẩy một chút tài nguyên cho Dịch Yếm.
Nếu muốn tạo thành mối quan hệ tam giác, thì không thể có một góc quá yếu, rất dễ sụp đổ, vì vậy phải khiến cho các thế lực ngang bằng nhau.
Vì muốn tăng thể diện cho Dịch Yếm, Thần đế đổi tên cho hắn, gia phả thay bằng tên Dịch Hi, phong hiệu Hoà vương.
Bề ngoài Thái tử càng tỏ ra yêu nước thương dân hơn, còn mặt mũi Chiêu vương khó chịu, quẳng cho Dịch Yếm một ánh mắt ác độc, căm thù.
Sự sủng ái của Thiên Đế đối với Dịch Yếm dần thu hút sự chú ý của một số người, cũng có một số bắt đầu ủng hộ Dịch Yếm.
Chuyện Dịch Yếm, à đâu, bây giờ phải gọi là Dịch Hi, được phong vương thì người vui mừng nhất chắc chắn là Phù Gia. Phong vương thì phải ra ngoài xây phủ, cuối cùng cũng được xuất cung rồi.
Thế giới bên ngoài đang chờ cô, ít nhất cũng được đi dạo thoải mái rồi. Trong cung không phải muốn dạo là đi, xui xẻo có thể đụng phải vị quý nhân nào đó.
Cô chỉ là một cung nữ thôi.
Phù Gia cười tủm tỉm chúc mừng Dịch Hi: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia.”
Các hạ nhân khác rất vui mừng, ai ai cũng cực kỳ kích động, tâm tình lộ rõ hết trên mặt.
Thần đế ban cho hắn một tòa phủ có sẵn, đây vốn là phủ cũ của một vị quan lớn, vị quan này đã bị tịch thu tài sản nên giờ để trống, bèn đem cho Dịch Hi.
Phù Gia cùng những người khác bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà. Lúc gần vào phủ mới, Thần đế lại tặng thêm kha khá thứ, báo hại bọn họ phải hành lễ nhiều hơn bình thường.
Phù Gia cảm thấy hành động của Thần Đế thật khó hiểu, sao không tặng lúc đã nhập phủ mới, hoặc là tống thẳng vô phủ luôn đi?
Dịch Hi cung kính nhận quà, rồi đến gặp Thần đế tạ ơn, trong lúc nói chuyện nước mắt rơi lã chã. Thần Đế nhìn mà nhức hết cả đầu, vội xua tay cho hắn đi.
Đàn ông con trai hở một chút là khóc, đúng là bùn nhão không thể trát tường*.
*Bùn nhão không thể trát tường: ý chỉ không có năng lực.
Dịch Hi lau nước mắt bước ra khỏi Thái Cực cung, hắn quay lại nhìn cửa cung một cái, biểu cảm thâm sâu khó lường.
Đây là cha của hắn sao, một người đàn ông bỉ ổi hèn nhát, chỉ biết đem người khác ra làm công cụ.
Ngày hôm đó, Phù Gia và Dịch Hi người túi lớn túi nhỏ xuất cung.
Mọi người ở Dịch Đình:......
Tên này đúng là khiến cho người khác ghen tị đến đỏ cả mắt.