Editor: Tam Muội (Sam)
Nói về tâm trạng hiện giờ của những người ở Dịch Đình, cũng giống như việc mua phải loại cổ phiếu rác, nhất là cái loại cổ phiếu cực kỳ vô dụng, và kết quả là cổ phiếu rác đó tăng lên mỗi ngày, tăng tới nỗi bọn họ không có tư cách chạm vào.
Giống như việc muốn ngậm quả chanh trên cây vậy.
Trên cây là quả chanh, còn bọn họ thì dưới cây chanh.
Nếu biết trước thì họ sẽ như Phí Xuân, cả đám ném hết mặt mũi quỳ xuống. Bây giờ làm cu li trong vương phủ còn tốt hơn là ở Dịch Đình.
Nếu biết Phù Gia dễ nói chuyện như vậy, bọn họ đã trực tiếp quỳ xuống, ôm đùi rồi.
Với lại họ cũng muốn biết khả năng trèo cao của Phù Gia làm sao có được, sao có thể leo một cái là trúng đích hay như vậy.
Van xin ngươi viết một cuốn sách, chúng ta sẽ mua, chắc chắn sẽ mua, dù có táng gia bại sản cũng sẽ mua.
Tòa phủ đệ không có ai dọn dẹp trông có hơi hoang vu vắng lặng, cỏ dại trong viện như có mạng sống, mọc đầy rẫy, những bụi hoa tinh nghịch nở hoa một cách cố chấp.
Dịch Hi nhìn khoảng sân rộng lớn, nói với Phù Gia: “Có thể dùng để trồng rau.”
Phù Gia:...
Chúng ta đã rời khỏi hoàng cung, chúng ta có thể mua đồ ăn ăn, không cần phải tự mình trồng trọt đâu, ở trong cung trồng trọt là vì không còn cách nào khác.
Phù Gia: “Ta...”
Dịch Hi: “Làm phiền Hồng Uyên, tới đó mua vài tên nô tài chăm sóc.”
Phù Gia: “Được.”
Mua nô tài chăm sóc vườn rau, nói tóm lại là nô tài quý, hay là vườn rau quý đây. Trong chốc lát, cô có hơi mơ hồ không rõ.
Nếu là phủ đệ, vậy cần phải có một quản gia, tên nhóc choai choai Điền Sinh bị bắt làm quản gia, hắn đi theo sau Phù Gia, Phí Xuân với Nhạn Trúc phụ dọn dẹp vệ sinh, xách đồ.
Hết cách rồi, không đủ người.
Điền Sinh nói: “Hồng Uyên tỷ, chúng ta nhanh chân đi mua thêm người thôi.”
Phù Gia gật đầu: “Ừ, nhanh nhanh đi mua người thôi.”
Dịch Hi được phong vương, rồi còn dọn nhà, một vài quan viên vì muốn tạo dựng mối quan hệ với Dịch Hi, nên nhao nhao kêu Dịch Hi mở tiệc rượu, bọn họ tới cửa chúc mừng, tặng quà.
Phù Gia nghe Dịch Hi nói muốn mở tiệc tân gia thì cảm thấy đau đầu, toàn thân khó chịu, tới bao giờ cô mới thôi vất vả đây.
Phù Gia thở dài: “Vương gia nên cưới Vương phi đi.” Có một nữ chủ nhân, mấy việc này sẽ do nữ chủ nhân bận tâm giải quyết.
Cô chỉ là một người làm công, công việc của người làm công ư, là làm việc, đổ nước quét nhà.
Vẻ mặt Dịch Hi dần trở nên lạnh nhạt: “Hồng Uyên tỷ, tỷ cảm thấy ta nên đón dâu sao?”
Phù Gia: “Vương gia, thật ra người có thể kêu nô tỳ là ma ma hoặc cô cô.” Cô đã ba mươi tuổi rồi, có thể nhận một tiếng ma ma.
Một trăm chàng trai khỏe mạnh đâu rồi hả?
Ma ma?!
Khuôn mặt Dịch Hi càng thêm khó coi, cứng ngắc như một khối băng lạnh, xoay người rời đi, Phù Gia đuổi theo Dịch Hi: “Vương gia, nô tỳ chưa bao giờ làm qua những việc này, lão nô, lão nô không biết làm.”
Phù Gia nghĩ rằng tuổi của mình ở thế giới này phải kêu là ma ma, cho nên cũng đổi cách xưng hô của mình lại, tiện thể tỏ ra bi thảm, ta già rồi, không làm được mấy chuyện này đâu.
Hồi trước có người nuôi cô, cô đâu cần làm mấy việc này, vả lại Phù Gia cũng không muốn làm.
Dịch Hi nghe thấy cô tự xưng là lão nô, suýt chút nữa hắn thở không ra hơi.
Nghe như vai vế bà cháu vậy, cho dù Dịch Hi không ngại, nhưng nghe thấy chữ ma ma, lão nô như thế, cũng có chút khó tiêu.
Dịch Hi nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tuấn mỹ âm u: “Trong lòng ta, tỷ không hề già, rất trẻ, vậy nên không cần xưng lão nô.”
Vẻ mặt Phù Gia cứng đờ, cực kỳ khó chịu, không lẽ một hai phải bắt cô làm?
Cô xua tay chối bỏ, nói: “Không, không, lão nô thật sự đã già rồi.”
Dịch Hi:...
- ----------------------
Sam: đã có chương mới bộ Lưu Ly Khóa rồi nhennn!!!