Editor: Tam Muội (Sam)
Dịch Hi đơn phương chiến tranh lạnh với Phù Gia, đến nỗi tiệc tân gia, Dịch Hi cũng lười làm, nhìn những khuôn mặt dối trá đó, chỉ khiến người khác mắc ói thôi.
Nếu hắn vẫn là Dịch Yếm của ngày trước, đám người này nhìn cũng không thèm nhìn hắn, ánh mắt nhìn hắn giống như là nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn.
Phù Gia nghe nói không cần làm, tâm trạng tốt lên một chút. Với lại ngày nào Dịch Hi cũng đi sớm về trễ, Phù Gia rảnh rỗi không có gì làm, kêu hệ thống phát phim truyền hình cho cô xem để giết thời gian.
Cái tên hệ thống này ngoại trừ việc khiến người khác ngột ngạt ra, thì cũng chỉ có chức năng như máy chiếu phim.
Cô hoàn toàn không có ý thức được chuyện Dịch Hi đang giận dỗi với cô, hai người đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.
Tâm trạng chủ tử không tốt, Điền Sinh là người hầu bên cạnh cũng rất hồi hộp, sợ mình làm sai chuyện gì chọc giận chủ tử, cả ngày đều làm việc dưới áp lực lớn.
Điền Sinh cảm giác mình sắp trụi hết tóc, ăn cơm cũng không ngon. Nhưng hắn lại không biết vì sao mà tâm trạng chủ tử không tốt, đành đi tìm Phù Gia.
Dù sao thì thời gian Phù Gia ở bên cạnh chủ tử cũng dài hơn, đi hỏi chủ tử, chắc chủ tử sẽ nói.
Phù Gia dời mắt khỏi màn hình TV, đôi mắt rời rạc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nghe Điền Sinh nói xong: “Có phải trong triều gặp chuyện gì không?”
Sau khi lên triều làm việc chắc chắn sẽ gặp đủ thứ chuyện.
Điền Sinh cầu xin Phù Gia: “Hồng Uyên tỷ, tỷ đi khuyên Vương gia chút đi, đừng để ngài ấy bực bội trong lòng nữa.”
Phù Gia gật đầu: “Được rồi.” Sau đó đi một vòng tới thư phòng.
Điền Sinh gõ cửa nói: “Vương gia, Hồng Uyên cầu kiến.”
Rất nhanh, trong phòng vang lên giọng nói của Dịch Hi: “Không gặp.”
Phù Gia chỉ có thể bất lực nhún vai với Điền Sinh, chịu!
Điền Sinh lập tức trưng ra bộ mặt khóc tang, ngay sau đó, trong phòng lại truyền đến một tiếng: “Hồng Uyên vào đi.”
Điền Sinh nhanh chóng nở nụ cười, vội vã mở cửa để Hồng Uyên đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Phù Gia hành lễ với Dịch Hi, rồi nói: “Vương gia, lão nô nghe Điền Sinh nói là tâm trạng người không tốt, có chuyện gì vậy?”
Dịch Hi nghe nàng tự xưng xong, liền cảm thấy tim gan phèo phổi đau thắt lên, thở không ra hơi.
Vậy nên hắn vẫn luôn giận dỗi, còn nàng thì luôn không biết hắn giận, hắn nhịn không đi tìm Hồng Uyên, vì muốn để nàng biết tâm trạng của hắn, nhưng kết quả là nàng không biết gì hết.
Dịch Hi càng giận hơn, bộ ngực phập phồng dữ dội, sắc mặt trắng xanh đan xen: “Ta đâu có không vui.”
Phù Gia: “Thật không?” Biểu cảm ' ta không tin ' đâu.
Dịch Hi giận đến ngực đau, tim thắt lại, hắn thoáng nhìn Phù Gia trong sự chán nản, sau đó ngồi phịch xuống ghế, không có chút hình tượng gì, tựa như con cá mặn đã mất hết khát vọng.
Phù Gia từ ái nhìn Dịch Hi, khuyên giải hắn: “Vương gia, không có chuyện gì là không giải quyết được, dù có khó tới đâu cũng có cách hết.”
Hồi trước thiếu ăn thiếu mặc còn chịu được, bây giờ sao có chuyện không chịu được chứ.
Dịch Hi bị Phù Gia dùng ánh mắt này nhìn đến lông mao nổi lên, tim hắn càng đau hơn.
Hắn nhận ra rằng, Hồng Uyên không có suy nghĩ bậy bạ nào với hắn, đối mặt với khuôn mặt này của hắn, nàng không có bộ dạng ngại ngùng e thẹn.
Ánh mắt của nàng bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi không chút gợn sóng.
Tại sao chứ, là do hắn không đủ đẹp, hay là do hắn quá đẹp?
Dịch Hi rơi vào trong mê mang không lối thoát, nhất là khi đối phương bình thản chấp nhận bộ dáng ngày càng già đi của mình, càng khiến cho Dịch Hi nóng nảy hơn.
Dịch Hi cảm thấy, thời gian còn lại của hắn không có bao nhiêu cả, rất ít.