Ở cái tình huống như này mà Vệ An Huyên cũng có mặt là sao.
Là tới giám thị hắn ly hôn?
Vệ An Huyên bị gào vô mặt, vừa tủi thân lại sợ hãi, kém chút nữa là khóc, nhưng ở trước mặt Phù Gia cô vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh là một bộ dáng bí thư chuyên nghiệp: “Em tới đón anh, có cuộc họp hội đồng quản trị sắp diễn ra.”
Vệ An Huyên lo lắng Lộ Thiệu Quân đau lòng. Ly hôn xong, nói không chừng ngay cả xe cũng lái không được, cho nên cô tới đón Lộ Thiệu Quân. Nhưng cái thái độ này của Lộ Thiệu Quân khiến Vệ An Huyên không ngờ tới.
Cô không khỏi suy nghĩ, Lộ tổng không thích mình đến vậy sao?
Còn có gì chuyện gì đáng buồn hơn việc người mình thích lại ghét mình?
Phù Gia cất giấy chứng nhận ly hôn đi, nói với Lộ Thiệu Quân: “Hai người đều có mặt ở đây, không bằng đi vào làm luôn tờ giấy hôn thú đi, dù gì cũng tới rồi.”
Lộ Thiệu Quân lạnh như băng nhìn Phù Gia, Phù Gia thả tay: “Thôi được rồi, là tôi nói bậy, tôi đi về thu thập đồ vật, trong hôm nay sẽ dọn đi liền.”
Tuy trong lòng Lộ Thiệu Quân giận Phù Gia, nhưng vẫn lo lắng cho cô, nói: “Tôi đưa cô về.”
Loại lo lắng này đã trở thành thói quen, nhất thời không thể thay đổi được.
Phù Gia cười cười: “Không cần, anh đi làm việc của mình đi.”
Lộ Thiệu Quân nhìn nụ cười trên mặt Phù Gia, ngây ngẩn một chút. Đã bao lâu rồi, hắn không thấy nụ cười của vợ mình, à không, giờ đã thành vợ trước rồi. Sau khi kết hôn, cô vẫn luôn bị bệnh tật hành hạ, trạng thái bây giờ của cô giống như khoảng thời gian trước lúc kết hôn.
Trong sáng, thích cười, vui vẻ…
Lộ Thiệu Quân nghĩ, lẽ nào là hắn làm liên lụy đến cô. Gả cho hắn, khiến cô đau khổ sao?
Vệ An Huyên thấy ánh mắt Lộ Thiệu Quân đặt trên người Phù Gia, trong lòng không khỏi chua xót, nhịn không được nói: “Lộ tổng, thời gian cuộc họp bắt đầu đã sắp tới.”
Phù Gia bắt xe về nhà, biệt thự của Lộ Thiệu Quân rất lớn, sáng sủa sạch sẽ.
Phù Gia kêu người giúp việc trong nhà đi thu dọn đồ của mình.
Nhiều đồ như vậy mà tự mình đi thu thập, không mệt chết hay gì.
Người giúp việc nghi ngờ: “Phu nhân, cô dọn nhiều đồ vậy là muốn đi đâu, đi du lịch à?”
Không phải vẫn luôn ở bệnh viện sao, tự nhiên đột ngột quay lại.
Trong nhà không có bà chủ, cuộc sống mỗi ngày của người giúp việc trôi qua khá tốt, vẫn luôn mong Phù Gia tiếp tục ngốc ở bệnh viện.
Phù Gia nhìn người giúp việc: “Đi thu dọn đi.”
Người làm lập tức cầm cái vali lên, dọn đồ của Phù Gia, quần áo một năm bốn mùa đều dọn hết, thậm chí là đồ trang sức, mỹ phẩm cũng gom sạch.
Mấy cái này rất đắt.
Người giúp việc:…
Đây là muốn dọn nhà hay gì?
Nữ giúp việc khác thấy tình huống này, vội vàng gọi điện thoại cho Lộ Thiệu Quân, nói phu nhân dọn sạch sẽ đồ vật cá nhân đi hết.
Lộ Thiệu Quân trực tiếp nói: “Đã ly hôn rồi, để cô ấy thu dọn đồ đạc của mình đi.”
Nhóm người giúp việc tôi nhìn cô, cô nhìn tôi…
Tại sao hai người này đột nhiên ly hôn vậy trời?
Ly hôn?!
Quá bất ngờ a.
Có điều là đám người giúp việc vẫn rất cao hứng, Lý Y Y trước mặt Lộ Thiệu Quân giả vờ yếu đuối không nơi nương tựa, xinh đẹp dịu dàng.
Nhưng khi đối mặt với bọn họ sẽ khác, nghênh ngang hống hách.
Ly hôn, ly hôn là tốt.
Thế nhưng bọn họ sẽ không bộc lộ những cảm xúc này ra, đợi tới lúc giúp đỡ mang đồ vật lên xe xong, mọi người đều trở nên vui vẻ, hân hoan đưa tiễn Phù Gia rời khỏi.
Phù Gia không có nơi ở, trước mắt đành tìm một cái khách sạn để ở lại.
Trên thực tế Lý Y Y cũng chẳng lấy được gì nhiều từ Lộ Thiệu Quân cả, căn biệt thự kia là tài sản thuộc sở hữu của Lộ Thiệu Quân, có trước khi kết hôn. Không liên quan gì tới Lý Y Y, công cụ người thật đáng thương.