Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 54: Chương 54




Kết hôn với Lộ Thiệu Quân là chuyện cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng, trừ phi là chân mệnh thiên nữ.

Khi Lộ Thiệu Quân xuống xe nghe được những lời này, đợi nửa buổi vẫn chưa tiêu hóa được…

Lý Y Y nói hắn là tên nghèo rớt mồng tơi?

Có quỷ nghèo nào có thể cung cấp cho Lý Y Y sống cuộc sống xa hoa không.

Lộ Thiệu Quân nhanh chóng chú ý tới người đàn ông bên cạnh Lý Y Y.

Người đàn ông này là núi dựa mới của Lý Y Y sao?

Tiêu An đối với ánh mắt của người khác rất nhạy bén, hắn quay đầu thì thấy một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang, cả người đều lộ ra phong phạm tinh anh.

Vừa nhìn một cái liền nhận ra đây là chồng cũ của Lý Y Y.

Tiêu An cảm thấy thật thú vị. Một buổi gặp mặt như vậy lại tập hợp rất nhiều người.

Mẹ của Lý Y Y chỉ vào Tiêu An, vặn hỏi Phù Gia: “Không lẽ tên này rất giàu.”

Đôi mắt sắc bén của Tiêu An nhìn chằm chằm mẹ của Lý Y Y, khiến cho ngón tay bà ta chỉ vào hắn cũng dần cong lại.

Phù Gia: “Anh ấy không có tiền, nhưng người đứng sau lưng anh ấy có tiền nha.”

Tiêu An:???

Người phía sau tôi?

Nghe Phù Gia mở miệng toàn là tiền tiền tiền. Lộ Thiệu Quân cảm thấy thanh xuân tươi đẹp của những năm này đã trao sai người.

Phù Gia là một người phụ nữ hám của ham hư vinh.

Lộ Thiệu Quân là thương nhân, thương nhân có thể theo đuổi tiền tài, có thể mở miệng là tiền tiền tiền. Nhưng người hắn yêu thì không thể chỉ biết tiền như vậy được.

Lộ Thiệu Quân lên tiếng: “Lý Y Y.”

Phù Gia quay lại nhìn Lộ Thiệu Quân với Vệ An Huyên.

Vệ An Huyên đánh giá Lý Y Y, phát hiện sắc mặt cô ta trông rạng rỡ hơn nhiều. Lúc trước ở bệnh viện trắng xanh đan xen, tóc không bóng mượt. Một bộ dạng bị bệnh tật dày vò đau khổ.

Vệ An Huyên nói: “Thấy cô sống tốt như vậy Lộ tổng yên lòng rồi.”

Phù Gia còn chưa nói gì, thì hệ thống đã dành nói: “Giọng điệu của cô ta khiến người nghe thật khó chịu.”

Phù Gia nhìn Vệ An Huyên, ánh mắt cô quét qua phần bụng của Vệ An Huyên. Trong mắt Phù Gia, Vệ An Huyên còn không hấp dẫn bằng cái bụng của cô ta đâu.

Bên trong cái bụng đó, có một cổ sinh cơ khổng lồ trong sạch. Phù Gia khó khăn lắm mới được ánh mắt đi, nói với Lộ Thiệu Quân: “Chúc mừng hai người, sớm sinh quý tử nhé.” Cô thậm chí còn không nói một câu với Vệ An Huyên.

Lộ Thiệu Quân:…

Vệ An Huyên:…

Nét mặt Vệ An Huyên đột nhiên trở nên không rõ ràng, đến nỗi theo bản năng cách xa Lộ Thiệu Quân một chút.

Trải qua chuyện lần trước đã khiến cho trái tim Vệ An Huyên đau đớn khôn nguôi. Nếu lại một lần nữa, Vệ An Huyên cảm thấy bản thân sẽ bị sụp đổ, sẽ hóa điên mất.

Lộ Thiệu Quân ngập ngừng một lúc. Hắn hơi nghi ngờ việc Vệ An Huyên lại mang thai lần nữa.

Mang thai là chuyện dễ như vậy sao?

Nhưng lúc này không phải là lúc xoắn xuýt chuyện mang thai, giọng điệu Lộ Thiệu Quân mang theo chút chất vấn: “Một năm này cô chạy đi đâu?”

“Liên quan gì tới anh?” Phù Gia cực lực phủi sạch quan hệ giữa cô và Lộ Thiệu Quân. Một khi dính vào, Phù Gia lập tức cảm thấy thận đau cực kỳ a.

Vạn nhất cốt truyện đuổi giết tới, vậy cuộc ly hôn này coi như công cốc rồi.

Mẹ Lý Y Y thấy Lộ Thiệu Quân, liền niềm nở tới gần: “Con rể, con rể…”

Lộ Thiệu Quân giơ tay cắt ngang lời bà ta: “Tôi đã ly hôn với con gái bà, không còn là con rể của bà nữa.”

Nhưng mà Lộ Thiệu Quân lại nghĩ đến một chuyện: “Không phải bà đã cắt đứt liên hệ với Lý Y Y rồi à. Sao cô ta còn là con gái của bà được.”

Vừa nhắc đến chuyện này, mẹ của Lý Y Y rất tức giận: “Ranh con này vì muốn thoát khỏi mối quan hệ huyết thống với chúng ta, nên hằng tháng sẽ cho chút tiền coi như là tiền chặt đứt quan hệ.”

Lộ Thiệu Quân nhíu mày: “Mỗi tháng còn phải cho tiền mấy người?” Chẳng phải là cắt đứt quan hệ rồi à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.