Mẹ của Lý Y Y tỏ ra khinh thường, mỗi tháng chỉ có chút xíu tiền thì làm ăn được gì.
Có lẽ trước đây cảm thấy như vậy là nhiều. Thế nhưng lòng tham càng ngày càng lớn, số tiền hàng tháng Lý Y Y cấp không đủ dùng, hoàn toàn không thể lấp đầy cái bụng.
Mẹ của Lý Y Y căm giận, giọng nói có phần tủi thân: “Con ranh này sợ chúng tôi đòi một nùi tiền từ nó, nên lấy chút tiền đuổi chúng tôi đi.”
Trên thực tế là dùng chút tiền này để đuổi khéo bọn họ, để bọn họ không đi gây rắc rối với Lý Y Y.
Bản thân Lý Y Y có thẻ phụ của Lộ Thiệu Quân, có thể lấy đi mua sắm, nhưng không thể rút tiền ra xài được.
Chân trước Lý Y Y mua hàng hiệu, thì chân sau đã đem nó thành secondhand để bán. Sau đó trích một phần tiền cho nhà mẹ đẻ.
Đây cũng là cách giao dịch với nhà mẹ đẻ, nếu nhà mẹ đẻ nhất định phải làm ầm ĩ lên, quậy đến trước mặt Lộ Thiệu Quân. Lúc đó mất cả chì lẫn chài, vậy thì đừng nghĩ đến việc được một đồng nào nữa.
Khi đó, việc làm phu nhân nhà giàu cũng chấm dứt.
Nét mặt Lộ Thiệu Quân có chút xuất thần. Những lúc nhận được tin nhắn trừ tiền từ ngân hàng, hắn sẽ về nhà hỏi Lý Y Y đã mua gì, muốn xem thử…
Thật ra không phải vì muốn kiểm tra hay nghi ngờ Lý Y Y, mà đó chỉ là một kiểu tình thú thôi. Hắn thích nhìn những lúc Lý Y Y lấy đồ vật ra cho hắn xem, bày ra trước mặt hắn.
Nụ cười trên mặt cô, là điều mà Lộ Thiệu Quân muốn nhìn thấy. Nếu mấy thứ đồ này có thể khiến Lý Y Y vui vẻ, hắn nguyện ý mua cho cô.
Có khi Lý Y Y sẽ mang ra, nhưng cũng có lúc sẽ đưa ra các lý do khác nhau nhằm qua loa lấy lệ như bị rớt, chắc chắn là lúc đi dạo phố rơi mà không biết, không thì là vô tình rơi vào toilet…
Khi ấy hắn không để ý, bây giờ nghĩ lại, chỗ nào cũng có vấn đề.
Trên mặt Vệ An Huyên thoáng hiện lên một tia coi khinh. Quả là thố ti hoa, một khi không có chất dinh dưỡng, sẽ nhanh chóng khô héo.
Chỉ có điều là giờ cô ta đã dính líu với những kẻ khác, hấp thụ chất dinh dưỡng của họ đề bản thân trở nên lớn mạnh.
Thông qua cách hút máu cắn giết, thì bộ dạng yêu đương thắm thiết nào cũng sụp đổ. Cái kiểu mua hàng hiệu xong bán qua tay như này cũng quá ư là phèn.
Lộ Thiệu Quân nói với Lý Y Y: “Những việc này cô chưa bao giờ nói cho tôi biết.”
Phù Gia nói thẳng: “Nói cho anh thì được gì, chẳng phải anh thích tôi không ganh đua với đời, yếu đuối không nơi nương tựa, ngây thơ trong sáng, hết lòng hết dạ dựa dẫm vào anh sao.”
Sau khi Lý Y Y chết, những điều tô điểm cho bạch nguyệt quang bất ngờ sụp đổ. Hóa ra cô không hề trong sáng hoàn mỹ.
Sắc mặt Lộ Thiệu Quân trở nên vô cùng xấu xí: “Lý Y Y, đến lúc này cô còn xúc phạm tình yêu của tôi dành cho cô.”
Ôi chu choa, Phù Gia lộ ra vẻ mặt ông cụ đi tàu điện ngầm(1), không để ý tới Lộ Thiệu Quân nữa mà nói với mẹ của Lý Y Y: “Hình như tôi có nghĩa vụ phụng dưỡng mấy người thì phải. Sau này mỗi tháng tôi sẽ chuyển tiền cho mấy người.”
Tiêu An nhắc nhở: “Không phải là dường như có nghĩa vụ phụng dưỡng, mà từ trước tới giờ đều có nghĩa vụ phụng dưỡng.”
Phù Gia “a” một tiếng: “Vậy sau này tôi sẽ chuyển tiền cho mấy người, giờ tôi cần phải đi rồi.”
Mẹ của Lý Y Y nhanh chóng bắt lấy tay Phù Gia, trên ngón tay bà ta mang hai chiếc nhẫn vàng nặng trĩu: “Mày muốn đi đâu, lại muốn chơi trò mất tích hay gì.”
Phù Gia gỡ từng ngón tay của mẹ Lý Y Y, nghiêm túc nói: “Công việc hiện giờ của tôi yêu cầu giữ bí mật, thế nên tôi sẽ không nói cho bà.”
Trên mặt mẹ của Lý Y Y đầy vẻ châm biếm: “Còn không phải lại được tên đàn ông nào bao nuôi à. Từ nhỏ tới lớn mày không cần phải động tay động chân làm việc, tao với cha mày coi mày như tiểu thư mà dạy dỗ, chỉ có chút đỉnh tiền phụng dưỡng sao đủ được.”
Khuôn mặt tham lam và dữ tợn khiến người khác thật buồn nôn. Hóa ra bà ta đối với Lý Y Y cũng chẳng có gì gọi là thật lòng yêu thương.