Phù Gia cúi đầu nhìn cổ tay mình bị người khác nắm chặt, sức lực của đối phương vô cùng lớn. Phù Gia nhíu mày, nhìn mẹ của Lý Y Y: “Nếu bà còn như vậy, thì tôi nổi giận thật đấy.”
Mẹ của Lý Y Y hùng hồn: “Chỉ cần mày còn là con của tao đẻ ra, thì mày đừng nghĩ tới chuyện thoát khỏi tao. Cơ thể của mày là do tao cho, tao đã cho mày vẻ ngoài xinh đẹp như vậy. Mày không thể ăn cháo đá bát.”
Phù Gia hờ hững nói: “Ban cho một cơ thể yếu đuối bệnh tật, không làm được chuyện gì sao, có ai mà thích chứ?”
Mẹ Lý Y Y: “Nhưng mày cũng có đàn ông thích đó.” Cho dù đã ly hôn thì cũng có người đàn ông khác thay thế.
Những lời này của mẹ Lý Y Y có hơi khó nghe, Lộ Thiệu Quân cũng hiểu tại sao Lý Y Y không cho hắn đi gặp cha mẹ cô rồi.
Quả thật không phải người bình thường mà.
Cho dù sẽ khiến cho Lý Y Y trông đáng thương, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy kỳ lạ. Thấy Lý Y Y thì ngay tức khắc sẽ nghĩ đến mẹ của cô ta, thật sự ảnh hưởng đến hình tượng.
Ngoài miệng Lý Y Y nói mẹ cô có bao nhiêu xấu xa, nhưng hắn chưa gặp qua nên không có bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào.
Hiện giờ gặp mặt, thoáng cái liền có cảm giác, khắc sâu ấn tượng.
Ha ha. Quả là Lý Y Y đã nghĩ đến mọi mặt. Vì kinh doanh hình tượng của bản thân mà hao tổn không ít công sức.
Hắn đúng là cây ATM của Lý Y Y, chỉ có bản thân hắn đắm chìm trong tình yêu giả dối giữa hai người.
Lộ Thiệu Quân không cam lòng: “Lý Y Y, chẳng lẽ cô chưa bao giờ yêu tôi sao.”
Phù Gia: “Đừng hỏi, hỏi chính là từng yêu.” Buổi gặp mặt này khiến Phù Gia rất không vui, cô nói với Tiêu An: “Chúng ta đi thôi.”
Vốn Tiêu An còn tưởng Lý Y Y đến gặp gỡ thành viên trong tổ chức. Cuối cùng chỉ có đầy đất lông gà và một đống cẩu huyết.
Thế nhưng Tiêu An vẫn cẩn thận để ý xem giữa bọn họ có ám hiệu nào không.
Mẹ của Lý Y Y túm lấy Phù Gia, không cho Phù Gia đi, thậm chí còn không để ý tới hình tượng mà lê liệt dưới đất kéo Phù Gia. Thật vất vả mới tìm được con gái, nếu để nó chạy mất, thì làm sao có thể tìm được nữa chứ.
Nếu không có con gà đẻ trứng vàng là đứa con gái này, thì cuộc sống trôi qua càng khó khăn hơn.
Là một cô gái yếu đuối không nơi nương tựa, như cây liễu trước gió*, sao cô có thể ra đòn quật(1) đối phương ngã được chứ.
*Trích trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” của tác giả Tào Tuyết Cần, miêu tả dáng vẻ Lâm Đại Ngọc phảng phất vẻ yêu kiều của hoa cỏ: “Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ. Dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió.”
Giọng nói Phù Gia pha lẫn tiếng khóc nức nở, “Mẹ, người buông tay con ra đi, tay con đau quá, đau, đau quá…”
Hệ thống: “…… A, quả là một cô gái bán trà xanh.”
Tiêu An nhanh chóng ra tay, ngay cả Lộ Thiệu Quân khi nhìn thấy tình cảnh này, cũng không kiềm chế được đi vài bước về phía Phù Gia, đến khi phản ứng lại, thì lập tức dừng bước.
Lộ Thiệu Quân nhìn người đàn bà tham lam, trong mắt hiện lên sự tàn bạo.
Lý Y Y không sai khi cắt đứt quan hệ với cha mẹ, có loại cha mẹ như vậy, thật sự không dám nhận.
Trong lòng Lộ Thiệu Quân rối ren phức tạp, cảm xúc của hắn đối với người vợ trước rất phức tạp, phức tạp đến nổi hắn không biết nên hận hay thương hại cô.
Cổ tay Phù Gia được cứu ra, cổ tay đã bầm tím, đủ thấy sức lực của đối phương lớn chừng nào.
Phù Gia xoa xoa cổ tay của mình, đau quá đi. Cô ngoảnh lại nhìn mẹ của Lý Y Y một cái, đôi mắt cô trong veo không một tia độ ấm, khiến cho cổ họng của mẹ Lý Y Y như bị mắc kẹt, không nói nên lời.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phù Gia lên xe.
Chẳng mấy chốc, Tiêu An cũng lên xe, hắn thoáng nhìn cổ tay bị bầm tím của Phù Gia, khởi động xe.
Lộ Thiệu Quân chạy hai bước đuổi theo chiếc xe, nhìn chiếc xe đã đi xa, sau đó hòa vào dòng xe cộ.
Trong lòng Lộ Thiệu Quân trào lên một nổi buồn bã man mát, hắn có linh cảm, sau này sẽ không thể gặp lại Lý Y Y được nữa.
(1) Đòn quật mà PG nói, Sam nghĩ là đòn quật trong Judo- HANE MAKIKOMI