Già?!
Phù Gia “a” một tiếng, dùng giọng mũi nói: “Tôi thấy còn ổn mà.” Còn tràn đầy sức sống hơn đám người trẻ tuổi nữa, một thân nhiệt huyết sục sôi.
Là một chàng trai tốt biết giữ mình trong sạch.
Tiêu An: “Tôi già rồi, gia đình ngày ngày giục tôi lấy vợ, sau này tôi không thể bồi cô ngủ nữa.”
Phù Gia thở dài một hơi: “Vậy à, tiếc thế.”
Trong lòng cô bắt đầu lựa chọn gac sac chấm com lò sưởi kế tiếp. Gần đây viện nghiên cứu mới tới kha khá thanh niên ngon nghẻ đó nha.
Nhưng trong lòng cô, Tiêu An vẫn là người mà cô hài lòng nhất, thật sự rất khó để tìm được một cái lò sưởi như Tiêu An.
Tiêu An:…
Tiêu An cảm thấy nếu không giải thích thì cô sẽ không hiểu: “Trong viện nghiên cứu, mọi người đều tưởng rằng chúng ta có quan hệ mờ ám. Cho dù tôi tính đến chuyện kết hôn nhưng cũng không tìm được cô gái nào.”
Một người đàn ông ngủ với một người phụ nữ mấy năm liền, những cô gái khác vừa nghe tới đây, cút ngay cho bà, tra nam…
Tiêu An nói với Phù Gia: “Hay là chúng ta kết hôn đi.”
Phù Gia ngẩng đầu, nhìn Tiêu An, cô lắc đầu: “Tôi không kết hôn đâu.” Không bao lâu nữa cô sẽ chết.
Phù Gia vỗ vỗ cánh tay Tiêu An: “Xem đống cơ bắp đang căng chặt của anh đi nè, anh rất sợ tôi mà.”
Tiêu An:…
Tiêu An: “Cô không thích tôi hả?” Chẳng phải mỗi lần cô vừa nhìn thấy hắn là đôi mắt sẽ lấp lánh lên sao.
Phù Gia: “Thích chứ, trong lòng tôi anh là người ấm áp nhất.”
Tiêu An:???
Tiêu An cầu hôn thất bại, hắn không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên tỏ ra mất mát nữa.
Tiêu An nhắc đến chuyện kết hôn, ít nhiều cũng mang theo chút thăm dò.
Ai ai cũng biết Lý Y Y thích Tiêu An, nếu kết hôn với Tiêu An, thì bọn họ sẽ giữ Lý Y Y lại.
Đây cũng là ý tứ của người phía trên. Nếu để Lý Y Y kết hôn, thì trái tim của Lý Y Y sẽ ổn định xuống.
Cuối cùng vẫn phải dùng tới mỹ nam kế.
Tiêu An hỏi: “Có phải trái tim cô vẫn còn hình bóng chồng cũ không?”
Phù Gia do dự trong giây lát, gật đầu: “Một chút.”
Hừ, bọn họ cứ mãi nhớ thương cô, gac sach chấm com, dẫn tới sức khỏe của cơ thể cô càng ngày càng tệ. Bây giờ cô cũng nên bắt đầu nhớ thương lại bọn họ rồi.
Tiêu An không còn lời nào để nói. Mỗi tối đều muốn đàn ông bồi ngủ, chắc là sợ cô đơn rồi, nhưng đồng thời lại vì chồng cũ mà thủ thân như ngọc.
Khuôn mặt Tiêu An tỏ vẻ một lời khó nói hết.
Riết rồi hắn không hiểu thế giới này sao luôn á.
Bệnh tình Phù Gia ngày càng nghiêm trọng, một tháng ghé thăm bệnh viện vài lần. Đôi lúc hệ thống còn chuyển cho miếng năng lượng.
Vất vả kiên trì một thời gian, ở giây phút hấp hối, cuối cùng cũng thành công. Dự án này chạy theo thời gian để làm, Phù Gia trực tiếp lấy ra những gì có trong não, dựa theo quy trình mà làm.
Tất cả nhân viên nghiên cứu cảm thấy chết lặng trước cái tiến độ này, ánh mắt nhìn Phù Gia cực kỳ kinh sợ.
Phù Gia yếu ớt nói: “Đưa tôi đến bệnh viện.”
Xem ra buổi họp báo cuối cùng phải diễn ra trên giường bệnh rồi.
Mọi người vội vàng đưa Phù Gia đến bệnh viện. Nghe bác sĩ nói tình trạng của cô không ổn chút nào, có lẽ phải chuẩn bị hậu sự.
Ngay lập tức, người bên trên quyết định tuyên dương Phù Gia.
Lộ Thiệu Quân không ngờ mình có thể lần nữa nhìn thấy Lý Y Y trong buổi họp báo. Giờ đây, cô không còn xinh đẹp vẻ vang đứng trên đài, giọng nói mạnh mẽ hùng hồn tràn đầy nhiệt huyết nữa.
Cô nằm trên giường bệnh, gac sach chấm com, khuôn mặt tái nhợt, đồng phục bệnh nhân lỏng lẻo, vô cùng gầy gò.
Trái tim Lộ Thiệu Quân hơi nhói, nhìn thấy tình trạng Lý Y Y không tốt, hắn cũng không vui vẻ gì.
Phù Gia nở nụ cười nói: “Tôi không còn nhiều thời gian lắm, trước khi rời đi thế giới này, tôi đã để lại cho mọi người một thứ tốt. Tôi sợ sau khi tôi chết, mọi người sẽ quên mất tôi. Nên khi mà mọi người dùng thứ đó, chắc rằng mọi người sẽ nhớ đến tôi.”