Phù Gia thở gấp nói: “Trong cuộc đời ngắn ngủi này, tôi gặp được rất nhiều người. Ở giây phút khó khăn nhất, tôi gặp được chồng cũ của tôi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, không chê cái cơ thể yếu ớt này. Mặc dù sau này chúng tôi vì chút chuyện mà phải chia tay, nhưng tôi với anh ấy có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Cảm ơn anh, em mong rằng nửa đời còn lại anh sống trong hạnh phúc vui vẻ.”
Nếu muốn ngày ngày đều nhớ đến tôi, vậy thì mấy người cứ nhớ mãi đi. Phù Gia vô cùng giận dữ, ly hôn cũng ly rồi, còn làm như vậy, suốt ngày réo tên cô bên miệng. Làm như cô là mẹ của bọn họ vậy, kêu kêu kêu, khiến cô sống cũng không yên. Chó chết!
Hệ thống: “…Quả là green tea bitch thanh lệ không dính bụi trần a.”
Thay vì điên cuồng thù hận và trách móc, thì làm như vậy mới khiến cho người khác nhớ kỹ hơn.
Lý Y Y để lại thành tựu, thuốc men, thực tế ảo. Sự tồn tại của những thứ này, cho dù muốn quên cũng khó mà quên được, thậm chí còn tính chết trước mặt hắn mà.
Lộ Thiệu Quân đực người ra xem video, nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào. Hắn giơ tay sờ mặt, trên mặt ướt một mảng.
Lộ Thiệu Quân có thể nhìn ra tình trạng của cô không tốt lắm. Xem ra, đây là những lời trăn trối, cô không hận hắn, cho dù hắn làm ra chuyện như vậy?
Lộ Thiệu Quân thà rằng Lý Y Y hận hắn.
Phù Gia nói tiếp: “Ở viện nghiên cứu, tôi bắt đầu một cuộc sống mới, cảm ơn các đồng nghiệp trong viện nghiên cứu đã cho tôi sự ấm áp và giúp đỡ tôi. Thật sự cảm ơn mọi người.”
Nói những lời này đã tiêu hết sức lực vốn có của Phù Gia. Cô ngã xuống giường, máy móc phát ra âm thanh bén nhọn, tít tít tít…
Ngay lập tức, bác sĩ bắt đầu cấp cứu cơ thể. Tất cả những người đang xem phát sóng trực tiếp, nội tâm đều siết chặt một phen. Dù cho trước đó có người nghi ngờ Lý Y Y, nhưng liên quan đến mạng người, họ vẫn hy vọng Phù Gia có thể sống.
Hy vọng cô ấy không sao.
Cuối cùng, hệ thống lại thu hoạch được thêm một đợt tín ngưỡng và công đức danh vọng, cảm thấy thỏa mãn nói với Phù Gia: “Đi thôi.”
Lúc rời đi thế giới này, thì có một đạo năng lượng vô cùng lớn tấn công phong tỏa họ.
Hệ thống sợ hãi: “Thôi chết, Thiên Đạo phát hiện ra chúng ta rồi.”
Phát hiện cũng là chuyện hết sức bình thường. Vốn là người đã chết, nhưng giờ lại làm ra trận địa lớn như vậy.
Một bên thì bị cốt truyện đuổi giết, bên kia thì bị Thiên Đạo phát hiện.
Cô không thể sống lâu được.
Nhân vật này quá quan trọng.
Phù Gia xách hệ thống chạy. Vốn hệ thống còn định liều mạng phát ra năng lượng ngăn cản công kích, nhưng chớp mắt một cái, bọn họ đã rời khỏi thế giới.
Hệ thống: “Á, có chuyện gì thế này?”
Phù Gia: “… Không biết, không rõ lắm.”
Hệ thống vui vẻ: “Ta còn tưởng lần này bị tàn phế hết phân nửa chứ. Có phải là cô ra tay không?.”
Phù Gia: “Ta??”
Hệ thống: “A, cũng đúng, cô thì có năng lực gì chứ.”
Phù Gia búng ấn ký trên người một cái. Mỗi lần búng, ấn ký phai mờ đi một chút, nhưng vẫn để lại vết tích mờ nhạt, có búng cũng không hết, đây là dấu vết của Thiên Đạo a.
Phù Gia mím môi, xem ra về sau cần phải cẩn thận một chút.
Một người phụ nữ trẻ tuổi, một cô gái cống hiến tất cả vì quốc gia, ở khoảnh khắc hào hoa phong nhã nhất mà chết đi, chết trước mặt tất cả mọi người.
Mọi người nhanh chóng tỏ lòng thương tiếc với Lý Y Y. Những người trước đây nói năng lung tung, giờ đây cũng không dám nói những lời cay độc nữa.
Tất cả người trong viện nghiên cứu chưa kịp phản ứng việc Lý Y Y chết nhanh như vậy.
Tiêu An ngơ ngác nhìn người phụ nữ trên giường, không còn cấp cứu được nữa, đã chết rồi.
Người đang sống sờ sờ như vậy liền chết. Không lâu trước đó còn ôm nhau ngủ mà.
Quá bất ngờ.
Cô ấy đã chết thật rồi.
Cô ấy không còn nguy hiểm nữa, trên người cũng không cảm nhận được sự nguy hiểm gì cả, Một con mãnh thú đã chết, thì nguy hiểm gì nữa chứ.