Phủ của Vương Thượng hiện tại vẫn đang còn le lói ánh đèn dầu cổ kính.
Tề Minh ngồi bên bệ cửa sổ chăm chú đọc sách. Trên người nam nhân không còn khí chất lạnh lẽo của thường ngày, đơn giản chỉ là dịu nhẹ êm mắt.
Đôi con ngươi khẽ chuyển động lên xuống theo hàng chữ, cuối cùng vẫn khó chịu nhắm chặt mắt lại.
Đã một ngày hôm nay hắn không được gặp cô, kể ra cũng có chút nhớ.
Đôi mắt của nam nhân lại hướng về một khoảng không xa rộng.
Tề Minh chầm chậm đứng dậy rời khỏi phủ.
Hắn cứ đi mãi, đi mãi, đi qua Các Các Uyển rồi đã xuất hiện ở cửa phủ Vương Hậu.
Biệt phủ trong đêm tối vắng lặng đến lạ. Thoáng chốc như chỉ còn lại tiếng gió thổi nhè nhẹ.
Tề Minh từ từ bước đến cửa gỗ rồi đẩy nhẹ ra. Hắn đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng rồi chợt dừng lại ở nơi góc tối.
Đôi chân của nam nhân cứ vậy mà bất giác tiến tới bên cái giường nhỏ, ánh mắt xa xăm đầy nỗi lòng của hắn cứ thế mà áp lên cái cục thịt trong chăn kia.
Môi mỏng của nam nhân cứ thế cong lên nụ cười ẩn ẩn hiện hiện, cơ hồ như có mà lại như không.
Có nàng, hoá ra cũng không tệ.
Vu vơ suy nghĩ rồi lại cười một mình, nam nhân nhanh chóng ổn định lại tâm trạng. Bàn tay to lớn cứ chơi vơi trong không khí một lúc lâu rồi mắt nhè nhẹ lạt tấm chăn mỏng ra khỏi cơ thể bên dưới.
Tấm chăn vừa được mở ra, khuôn mặt âu yếm của nam nhân ngay lập tức cứng đờ lại. Hắn ta đưa ánh mắt đầy tức giận nhìn về người bên dưới tấm chăn. Ở vị trí mà hắn ngỡ là của Quân Dao nay lại có một nữ nhân khác mặt đầy khổ tâm.
Tiểu Hân bị trói chặt tay chân, miệng cũng bị dán một lớp giấy trong suốt mà bọn họ chưa thấy bao giờ. Cả người cô bé vì nóng mà đỏ ửng lên.
Vừa thấy có người mở chăn ra, Tiểu Hân đã mừng tới nỗi rơi nước mắt, cô bé cứ ú ớ ra mãi mấy câu cầu cứu nhưng cuối cùng nhận lại chủ là một tấm chăn đắp lên người.
...
Vương Hậu và Vương Thượng đều hảo ác độc!
Tề Minh một thân toả ra hắc khí dày đặc bước ra khỏi biệt phủ. Biểu tình gương mặt cũng vô cùng đặc biệt, méo xệch mà lại đen ngòm.
Quân Dao! Nàng vậy mà dám trốn ta ra ngoài?
Vậy được, bao giờ nàng về, ta liền cho nàng đi chơi!
Hệ thống: Một phút mặc niệm cho kí chủ. Amen
Đôi mắt phượng sâu dài bỗng chốc nhíu lại, hoàn toàn đính chặt lên thân ảnh ở phía xa xa.
Tề Thiên Túc ân cần bế Quân Dao trong tay, cứ vậy mà bước vào trong biệt phủ, hoàn toàn không hề để ý đến nam nhân đang đứng trơ ra ở cửa.
Tề Minh thấy một màn vừa rồi liền không nhịn nổi mà cảm thấy tức giận. Trong tim gan đang sôi trào chính là một mảng ghen tị không đáy.
Liếc ánh mắt sắc lẹm vào căn phòng sáng đèn, nam nhân quay gót rời đi, nhanh chóng hệt như lúc đến.
Sáng hôm sau, Quân Dao mơ hồ tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên cái giường thân thuộc, bên cạnh chính là Tiểu Hân đang bị trói khắp người.
Nhìn thấy nha hoàn một thân yếu ớt cùng đôi mắt thâm đen như gấu trúc, cô nhanh chóng cảm thấy tội lỗi đầy mình.
Nữ nhân vừa rối rít xin lỗi vừa tháo dây thừng ra khỏi cơ thể của tiểu nha hoàn.
Được thả tự do, Tiểu Hân chính là sợ hãi trực tiếp chạy ra khỏi phủ, bộ dáng hệt như bị ma đuổi.
... Tiểu Hân Hân đừng đối xử như thế với ta mà!
[ Tinh ]
Bất chợt, âm thanh hệ thống đầy máy móc lại vang lên trong đầu cô gái nhỏ. Quân Dao có chút ngờ vực sau khi nghe xong âm báo quen thuộc kia, cô chậm rãi đáp lại.
“ Có chuyện gì đâu Tiểu Cẩu? “
[...] Ta là Tiểu Củ Cải, không phải Tiểu Cẩu!
[ Nữ phụ Lộc Tuyết đã bắt đầu hành động. ]
Nghe xong, đôi con ngươi màu nâu đồng của nữ nhân liền thu nhỏ lại đôi chút. Khẽ câu lên nụ cười đầy thích thú, cô chỉ nhàn nhạt rời khỏi giường mà đi thay y phục.
Cuối cùng vẫn là không đợi được thêm chút nữa.
Trên tường thành Tây Hạ bây giờ là hai thân ảnh đang ngồi ngắm cảnh.
Tề Nhu ngồi một bên bàn, đối diện chính là Lộc Tuyết.
Sau hơn một tuần ẩn dật, tiểu nữ phụ cũng đã quay trở lại, nhan sắc không giảm mà còn tăng lên.
Vẫn là cái bộ y phục thướt tha như cây đào xuân, tươi mới mà lại nhẹ nhàng thùy mị, chính là hình mẫu lý tưởng của nam nhân cổ đại triều Tây Hạ.
Lộc Tuyết nhẹ nhàng uống một ngụm trà đắng, âm giọng cất lên mềm mại như gió.
- Quận Chúa, thần nữ thật không nghĩ rằng chúng ta lại trùng hợp gặp nhau như vậy.
- Trùng hợp cái gì chứ? Đúng là âm hồn bất tán.
Tề Nhu nghe thấy câu nói của nữ nhân kia liền bức xúc lẩm bẩm một tiếng. Nói là lẩm bẩm có lẽ cũng sai, bởi vì câu nói vẫn đủ lớn để truyền vào tai người đối diện.
Lộc Tuyết đã quen với thái độ của Quận Chúa Tây Hạ quốc, khuôn mặt cũng không có biểu tình gì nhiều, cô chỉ cười lên một tiếng, âm giọng rất đỗi vui vẻ.
- Thần nữ lại nghĩ đó là cái duyên.
Cách cả hai không xa, một nữ nhân trên mình khoác một bộ y phục trắng như tuyết đầu mùa bước đến. Cô gái kia mỉm cười nhẹ rồi cất lời chào hỏi.
- Không ngờ lại gặp hai người ở đây, trùng hợp quá.
Nghe thấy âm thanh lạ, hai nữ nhân kia liền dừng lại mọi hành động mà đưa mắt lên xem xét. Sau khi xác định được danh tính người kia thì mới khó hiểu.
- Tiểu Dao? Em đi dạo sao?
Tề Nhu nhẹ giọng hỏi nữ nhân kia một câu, sau đó cũng ngồi gọn lại nhường chỗ cho người kia ngồi xuống.
Quân Dao từ từ ngồi vào vị trí kia rồi mới trả lời lại câu hỏi của Tề Nhu.
- Vâng.
Cả hai người cứ vui vẻ trò chuyện, không ai để tâm đến ánh mắt tăm tối của nữ nhân phía đối diện.