Sau khi trở về biệt phủ, Quân Dao liền đi tìm Tề Minh để nói chuyện nhưng rốt cục vẫn là không gặp được.
Cô đứng trước mặt hai binh lính to cao, tay chống hông, khuôn mặt phải nói là vô cùng bất mãn.
- Vương Hậu à, thực sự người không thể vào mà.
Tinh Manh đứng một bên giữ chặt lấy cơ thể nữ nhân, ngăn không cho cô tiếp tục đá cửa. Nữ ám vệ cao quý bây giờ trông thực sự rất tàn tạ. Phần tóc buộc cao giờ đã gần như rũ hẳn xuống, ẩn sâu trong đôi mắt xanh ngọc là một dòng nước mắt.
Ta muốn bỏ nghề!
Không biết từ lúc nào, nữ ám vệ bậc nhất, vang danh khắp kinh thành lại trở thành bảo mẫu trông trẻ. Mà “đứa trẻ” kia lại chính là Vương Hậu hai mươi ba tuổi của Tây Hạ quốc.
...
Có chút muốn lật bàn!
Quân Dao ánh mắt vẫn dừng lại trên cửa gỗ, sau lại liếc qua hai binh lính trước cửa khiến họ không nóng mà rỉ một tầng mồ hôi.
Cái miệng hồng nhuận của Quân Dao cứ úp úp mở mở, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tinh Manh đang tạm thời nghỉ ngơi do nữ nhân kia đã thôi đá cửa liền giật mình. Nữ ám vệ hốt hoảng muốn đưa tay lên ngăn thanh âm chuẩn bị truyền ra từ miệng của Vương Hậu nhưng đã muộn.
Tiếp theo đó, chim chóc trong núi bay lả tả, nhiều con còn vì hoảng loạn mà đâm sầm vào nhau, ngã xuống đất.
Bên trong cung bây giờ đang có một cuộc họp. Nói là cuộc họp chứ Tề Minh cũng không để tâm vào nó lắm, chung quy lại chỉ là trình báo bổng lộc.
Cả một đám quan thần đang chen nhau kể công nhận thưởng với Tề Minh thì liền bị một âm thanh lạ đánh úp. Giây sau, kẻ nào kẻ nấy đều vội vàng ôm chặt hai bên đầu.
Quá khủng bố!
Tề Minh tất nhiên biết rõ ai là người làm ra vụ chấn động ban nãy. Biết cô đến tìm, tâm hắn quả thực vui lên không ít. Nhưng bỗng nhiên, hình ảnh cô nằm gọn trong tay Tề Thiên Túc lại trỗi dậy, xung quanh hắn lại bao phủ một tầng hàn khí.
Nam nhân một thân hắc y quyền quý rời khỏi chiếc ghế tinh xảo, đôi chân dài đầy mạnh mẽ cứ vậy rảo bước ra phía cửa.
“Rầm”
Cánh cửa phủ đột nhiên mở tung khiến hai binh lính đứng gần không may ăn trọn hai cái cục u đỏ ửng. Cả hai liền không nhịn được mà ngã xuống đất.
Tề Minh sau khi nhìn thấy cảnh tan hoang bên ngoài cung thì mới chính thức đen mặt. Bây giờ chính là cây vườn tan tác, binh lính mình đầy các vết sưng lớn nhỏ nằm la liệt trên đất. Hắn đưa mắt nhìn đến chỗ nữ nhân rồi dừng lại, nữ ám vệ Tinh Manh bây giờ có thể nói là thảm nhất. Toàn thân cô quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, khuôn mặt mệt mỏi và hốc mắt hơi đỏ.
Hắn nhìn xong một lượt rồi mới chầm chậm tiến đến trước mặt Quân Dao. Ánh mắt lạnh lẽo cứ vậy lướt qua thân hình nữ nhân, hoàn toàn không có cái mảng ôn nhu rộng lớn như trước.
- Nàng quậy đủ chưa?
- Ta không quậy! Ta chỉ muốn gặp chàng.
Quân Dao kiên quyết phản bác lại khiến tâm trạng của Tề Minh dịu đi đôi chút, nhưng rất nhanh đã biến mất. Hắn lại cất lên âm giọng trầm thấp mà nói với nữ nhân.
- Nàng về đi.
- Chàng nói cái gì?
- Ta nói đi về!
Nam nhân quát lớn một tiếng, âm giọng chính là tràn ngập tức giận.
Quân Dao nghe xong, bàn tay đang vươn lên trong không khí chợt dừng lại không điểm tựa, cả cơ thể đều run lên sợ hãi.
Nhận ra bản thân quá đà, Tề Minh mệt mỏi thở hắt một hơi rồi lùi người về sau, cứ như vậy chầm chậm rời khỏi.
- Vương Hậu quậy phá gây tổn hại lớn cho triều đình, phạt giam Vương Hậu ở phủ riêng một tuần để kiểm điểm lại bản thân.
*
Nằm trên giường lớn, Quân Dao chẳng mảy may quan tâm đến chuyện vừa xảy ra. Việc duy nhất cô làm hiện giờ là nằm vắt chân ăn bánh gạo và xem phim từ hình chiếu của hệ thống.
Nữ nhân đang ăn rất ngon thì bị tiếng thông báo từ hệ thống làm cho giật mình.
[ Tinh ]
[ Nguy cấp! Giá trị sinh mệnh của Tề Nhu đang gặp nguy hiểm! ]
“ Chị ấy thì liên quan gì đến ta? “
Quân Dao một tay bốc bánh, một tay cầm điều khiển chuyển phim, chỉ nhàn nhạt trả lời hệ thống Củ Cải.
Trong không gian hệ thống, A Liên củ cải khoanh tay mặt đụt nhìn nữ nhân đang nằm ườn qua màn hình máy tính. Nó khẽ thở dài một tiếng, sau liền tiện tay ấn vào cái nút màu xanh lá.
Để nó tiễn kí chủ.
Vào thời khắc miếng bánh gạo đã gần như nằm gọn trong miệng, Quân Dao đột nhiên bị bao quanh bởi một dòng không gian nhiễu loạn. Chớp mắt, quang cảnh xung quanh đã đổi thành con đường trên tường thành vắng.
...
Cẩu hệ thống lăn ra đây!
[ Kí chủ phải làm nhiệm vụ! ]
“ Ta không làm! “
[ Tinh ]
[ Không thực hiện trừ 800 điểm công đức. ]
“...”
Đồ cẩu gian thương!
Đả đảo gấp!
Cuối cùng vì xót thương cho nguồn tài nguyên quý hiếm ít ỏi của bản thân, Quân Dao vẫn là phải đi cứu Tề Nhu.
Cô đi quanh mãi, cuối cùng đến tới phần tường cao nhất. Trước mắt cô bây giờ chính là cảnh Tề Nhu và Lộc Tuyết mỗi bên cầm một cây kiếm mà giao đấu quyết liệt. Tề Nhu hiện tại có vẻ đang thất thế, bộ y phục màu vàng nhạt rách đến đáng thương, một bên mặt còn rỉ ra vệt máu.
Lộc Tuyết hướng ánh mắt tràn đầy thù hận về Tề Nhu, bên tay cầm kiếm cũng trở nên chặt hơn. Nữ nhân lùi về sau, đạp mạnh lên tường rồi lao đến, trong ánh mắt chính là quyết tâm vô tận.
Tề Nhu quả thực muốn xoay người né đi đòn kiếm nhưng đôi chân gần như không còn sức lực, cô chỉ có thể đem toàn bộ thân thể ngã xuống nền đất lạnh.
- Cẩn thận!
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, bóng dáng nữ tử một thân bạch y nhanh như cắt lao đến, dũng cảm che chắn cho Tề Nhu.
“Hự”
Thanh kiếm sắc bén cứ vậy mà ghim sâu vào nơi ngực trái của nữ nhân trong sự bàng hoàng của Tề Nhu.
- Tiểu Dao!
Quân Dao một bên khoé miệng rỉ ra máu đỏ, cả thân thể vô lực ngã xuống đất, từ túi áo nữ nhân rơi ra miếng ngọc bội xanh lam sáng bóng.
Biểu cảm của Lộc Tuyết sau khi thấy miếng ngọc liền biến đổi từ bất ngờ sang bi thương, cô thống khổ gào lên.
- Quân Dao... tỷ tỷ!