Tiếng chim ríu rít cùng ánh nắng vàng ban sớm đã đánh đánh Quân-con heo nhỏ-Dao dậy. Cô trở mình, ngáp một cái dài rồi chậm rãi đánh giá căn phòng: Không gian rộng, tường sơn màu xanh trắng khá hài hoà và dịu mắt. Tốt! Nguyên chủ ít ra cũng có mắt nhìn. Quân Dao xuống giường, bước lại phía phòng tắm, nhìn vào gương. Sau đó, cô chính là hoá đá tại chỗ. Nguyên chủ xinh đẹp như vậy mà lại bỏ phí thanh xuân cho tên đàn ông ấy? Hệ Thống! Ta muốn lật bàn!
Hệ Thống Nhỏ: Ta đã quá quen với sở thích lật bàn của kí chủ.
“Cốc... cốc... cốc...”
- Tiểu thư, gia chủ và phu nhân muốn em xuống ăn sáng.
- Vâng, em xuống ngay đây!
Quân Dao tiện tay với lấy chiếc váy xuông màu lam nhạt treo trong nhà tắm mặc vào rồi theo chân cô người làm xuống lầu. Dù gì thì cô vẫn chưa tiếp nhận được hết kí ức của nguyên chủ nha.
Căn nhà này còn hào nhoáng hơn cái phòng ngủ của cô nhiều. Sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng bóng, đèn chùm cũng phải đến năm, sáu cái. Cầu thang hình xoắn ốc có đính vài viên vàng.
Cũng quá khoa trương rồi đi?
Quân Dao theo chân cô giúp việc kia đến phòng bếp, nhìn cái bàn ăn to đùng kia, Quân Dao đầu đầy hắc tuyết. Bàn ăn to như vậy ta gắp đồ ăn kiểu gì? Hệ thống! Ta muốn lật bàn!
- Dao Dao, xuống rồi à? Lại đây ngồi đi.
Thấy cô xuống, một người phụ nữ cất giọng đầy yêu thương ngỏ ý muốn cô ngồi gần mình. Có lẽ đây là mẹ nguyên chủ, dù tuổi đã gần năm mươi nhưng lại không hề có vết hằn của năm thán, vô cùng đẹp! Chính xác là một mỹ nhân!
Quân Dao tiến đến gần bà Ngụy rồi ngồi xuống, lại nhìn về phía đối diện. Đây là papa của nguyên chủ-Ngụy Gia Minh. Ông Ngụy năm nay đã ngoài năm mươi nhưng mái tóc vẫn là một màu đen tuyền, khuôn mặt góc cạnh. Và đặc biệt là bụng vẫn sáu múi! Không bụng phệ là cô ưng. Duyệt!
Xử lí xong bữa sáng, Quân Dao toan chạy lên phòng để tiếp nhận kí ức thì bị papa đại nhân gọi lại. Cô chầm chậm đi đến ngồi đối diện cặp đôi trung tuổi đang âu yếm nhau kia, nhìn hai người bằng đôi mắt cá chết. Nhận thấy cặp đôi kia không có vẻ gì là nhận ra cô đang ở đây, Quân Dao đành bất lực ho khan hai tiếng. Lúc ấy, papa và mama đại nhân mới nhìn về phía cô nhưng tay vẫn trong tay đầy hạnh phúc.
Quân Dao:... Không sao! Cẩu lương này ta vẫn nuốt trôi... Hệ Thống! Ta muốn lật bàn!
Hệ Thống: Trong buổi sáng hôm nay kí chủ đã đòi lật bàn tới ba lần.
- Tiểu Dao, con còn nhớ Tiểu Triết chứ?
Hắn là đối tượng công lược, cô nhất định nhớ mà.
- Anh hai sao ạ? Papa, con tất nhiên vẫn nhớ anh ấy.
Nhận được câu trả lời của cô, Ngụy Gia Minh rất hài lòng, gật gật mấy cái rồi cất giọng đều đều:
- Nhớ là tốt. Chiều này Triết sẽ về đây, ta nghĩ con nên đi đón nó. Dù gì hai đứa cũng là anh em mà tính cảm với còn quá nhạt nhoà.
Vậy là sắp được gặp nam phụ rồi nhỉ? Quân Dao phấn khích híp mắt.
- Papa đã nói vậy thì con xin nghe theo. Hai người cứ ở đây âu yếm đi ạ. Con lên phòng trước.
Nghe đến câu thứ hai của Quân Dao, Ông Ngụy hài lòng thầm đánh giá năm sao cho con gái. Chỉ riêng Ngụy phu nhân-Bạch Hồng Loan là xấu hổ đến đỏ cả mặt. Đang tính đến chuyện mắng con gái vì trêu bà thì đành nhận ra rằng con gái cưng của bà đã chạy đi từ trước.
Quân Dao hiện giờ đang lười biếng mà ngả người trên chiếc giường màu xanh nhạt êm ái. Miệng nhỏ nhàn nhạt cất giọng.
- Hệ thống, hiện giờ cốt truyện đã đến đâu rồi?
[ Ting ]
[ Cốt truyện hiện giờ đã phát triển đến lúc nguyên chủ ra trường, đã gần sáu năm đơn phương của nguyên chủ. Nữ chính cũng sắp bị ba đuổi khỏi nhà. Chiều nay, khi nam phụ trở về cũng chính là thời điểm cốt truyện chính thức bắt đầu. ]
- Được rồi, truyền kí ức đi.
[ Tinh. ]
[ Bắt đầu quá trình truyền tải kí ức. ]
Quân Dao nhắm mắt tiếp nhận lượng lớn hình ảnh, âm thanh đang ùa vào đại não. Cảm giác khá giống với massage đầu, không đau đớn như mấy bộ phim cô xem ở không gian hệ thống.
Nguyên chủ là Ngụy Quân Dao, nay 22 tuổi, là bạn thân của nữ chính Lam Ái Vy. Tính tình khá cởi mở nhưng mắc chứng sợ hãi với người ngoài. Chính vì vậy mà suốt hai mươi ba năm qua, nguyên chủ chỉ có một người bạn thân là nữ chính. Cũng vì tính tình rụt rè mà hồi đi học thường xuyên bị bắt bạt và cuối cùng không đến được với nam chính. Nguyên chủ có lực học khá tốt, theo khoa quản trị kinh doanh và từng đạt thủ khoa.
Quân Dao tiếp nhận kí ức xong khẽ nhíu mày. Biết rằng nguyên chủ rất thảm nhưng mà như vậy cũng thảm quá đi. Đi học còn bị bắt nạt? Đường đường là tiểu thư lá ngọc cành vàng, là thủ khoa, là mỹ nữ, lại là bạn thân nữ chính. Sao lại bị bắt nạt? Ở bên nữ chính lâu như vậy lại không nhận ké được tí hào quang nào sao?
Thở dài một tiếng, cô với tay lấy điện thoại, mở ra, đã gần hai giờ rưỡi chiều. Ba rưỡi là tên kia đáp máy bay, chuẩn bị từ giờ cũng được rồi nhỉ? Quân Dao xoay người đến bàn trang điểm, trang điểm nhẹ rồi mặc một chiếc váy trắng dáng xoè đến đầu gối. Dù gì cũng là người mình cần công lược. Tạo ấn tượng tốt vẫn hơn.
Xong xuôi cũng đã hơn ba giờ chiều, Quân Dao xuống dưới garage, chọn lấy chiếc xe màu xám đen rồi đi thẳng đến sân bay.