“ Rầm “
Cánh cửa sân thượng lại một lần nữa bật mở. Lạc Quân Dao ngay lập tức thu lại dáng vẻ lười biếng. Cô đứng phắt dậy, chạy đến che chắn cho Tiêu San.
Một thân cô đều toả ra khí chất bức người, tuyệt đối là khí chất của bậc đế vương.
Quân Dao cảnh giác nhìn chằm chằm vào bên mép tường. Bàn tay dang ra ngưng tụ bảo khí, tưởng chừng chỉ cần khi đối phương xuất hiện, tay cô sẽ ngay lập tức xuất hiện linh kiếm.
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập khiến lòng Tiêu San trở nên nặng trĩu. Cô bé cảm thấy khoé mắt cay cay, chốc lát cả khuôn mặt như bị đem nung nóng.
Tiêu San lấy hết can đảm bước lên đứng bên cạnh Quân Dao, cô bé muốn bảo vệ cô chứ không phải để cô bảo vệ mình.
“ Đến rồi “
Phía trước họ xuất hiện bóng người cao ráo của nam nhân. Anh thở gấp, quần áo cũng trở nên xộc xệch. Có lẽ, anh đã chạy thật nhanh đến đây.
Cả Quân Dao và Tiêu San sau khi thấy bóng dáng của nam nhân kia liền thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay đang tích bảo khí của Quân Dao cũng thả lỏng.
Tiêu San sợ đến phát khóc. Cả thân người nhỏ bé cứ vậy mà đổ rạp lên người Quân Dao. Chẳng mấy chốc, vai áo cô đã ướt một mảng.
Lạc Minh Xuyên nhìn thấy cảnh tượng thế này cũng rất đau lòng nhưng bây giờ không phải lúc để buồn bã. Anh chạy đến kéo tay hai thiếu nữ nhỏ bước ra đầu kia của sân thượng.
Lúc ấy, một chiếc trực thăng quân đội từ đâu xuất hiện, cả ba ngay lập tức bước lên trực thăng, rời khỏi ngôi trường.
Cô tựa người vào hàng ghế, mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lại, cảm nhận rõ bên đầu đang đau nhức. Từng đợt đau đớn cứ thế truyền thẳng vào não bộ, trực tiếp đem cả cơ thể trở nên rã rời.
Thiếu nữ tặc lưỡi nhíu mày thật nhẹ, trong đôi mắt đã nhắm chặt bây giờ là vài tia khó chịu. Từ hồi làm xuyên không giả, cô thường xuyên chỉ ăn, ngủ, nghỉ và đi chơi chứ tuyệt nhiên không hề luyện tập. Chính vì thế mà bây giờ khả năng triệu hoán bảo kiếm của cô đã kém đi nhiều. Sử dụng thường xuyên cơ thể liền như bị bẻ gãy.
“ Hắn ta là Phelan sao? “
Không hề nhắc đến tên ai ngoài Phelan nhưng tất cả ý tứ đều biểu hiện lên rõ ràng. Hệ thống nhỏ trì trệ một lát liền kết nối với Quân Dao.
[ Đúng a. Lăng Lãnh chính là Phelan. Mà kia chủ không sao đó chứ? Ta thấy cô đang rất mệt nha. ]
“ Không sao, ta ổn. “
Quân Dao đáp lời lại xong liền ngắt kết nối với hệ thống, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Rất lâu sau cô không còn cảm nhận được gió trời táp vào mặt lạnh buốt nữa, giấc ngủ cũng vì thế mà sâu hơn. Bao nhiêu mệt mỏi đều được tiêu tán hết.
Lúc cô mở mắt ra đã phát hiện mình đang ở trong một căn phòng lạ, bên ngoài cửa có rất nhiều lính đặc chủng canh giữ.
Quân Dao lười biếng ngồi dậy bước ra ngoài. Một người lính nhìn thấy cô liền mở cửa rồi dẫn cô đến một căn phòng bằng cửa gỗ chắc chắn ở cuối hành lang.
“ Cốc... cốc... cốc... “
Cô đưa bàn tay thon dài lên trước cánh cửa gỗ rồi chậm rãi gõ lên vài tiếng. Thanh âm tác động lên cánh cửa dày có chút nặng.
Rất nhanh sau đó, cánh cửa phòng bật mở. Nhìn thấy người bên ngoài là Lạc Quân Dao, Lạc Minh Xuyên có chút bất ngờ nhưng vẫn mở cửa to ra để cô vào.
Bên trong phòng là đủ các thiết bị máy móc theo dõi và camera tối ưu. Ở chính giữa căn phòng có một chiếc bàn nhỏ, cả gia đình nhà Lạc và nhà Tiêu đều đã ở đây.
Quân Dao chậm chạp tiến đến ngồi ngay cạnh Tiêu San, chăm chú nhìn vào các thiết bị máy móc kì lạ trong phòng rồi lại thầm đánh giá Tiêu trưởng bối.
Tiêu lão gia tên thật là Tiêu Vương, năm nay đã năm mươi hai tuổi. Hiện nay ông đang là đội trưởng đội phòng chống tội phạm nguy hiểm của bộ quốc phòng.
Bà Tiêu là Tiêu Lan năm nay mới chỉ bốn mươi hai tuổi, toàn thân bà đều toả ra khí chất cao quý lại khó gần. Trước đây bà chính là học viên ưu tú nhất của trường Điệp Vụ An Ninh và bây giờ đang là điệp viên của chính phủ.
Tiêu Vương nhìn qua Quân Dao rồi gật đầu nhẹ. Sau đó liền nghiêm nghị cất giọng.
- Tài khoản kia không thể hack cũng không thể điều tra thông tin. Bây giờ tôi đã chắc chắn kẻ lần này và kẻ gây ra vụ bắt cóc hai năm trước là một.
Ông nói bằng giọng đều đều trầm ổn nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
Lạc phu nhân nghe xong liền ôm lấy mặt mà bật khóc nức nở.
- Vậy lần này hai con gặp nguy hiểm thật rồi.
Lạc Lâm xót xa nhưng vẫn nghiêm nghị nhìn về hai thiếu nữ đang ngồi bên cạnh nhau kia. Cả hai người đều là con gái mà ông cưng chiều yêu thương. Tuy Tiêu San không phải con gái ông nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn, lễ phép lại hiểu chuyện nên ông từ lâu đã coi cô bé như con đẻ mà đối đãi.
Tiêu Lan thở dài một tiếng rồi bước đến cạnh màn hình lớn. Bà khom người lấy ra từ trong tường một chiếc máy tính rất mỏng. Đôi tay thon dài của bà cứ như vậy mà nhảy múa trên bàn phím. Cùng lúc ấy, trên màn hình lớn xuất hiện một dãy số khó hiểu nhảy loạn liên hồi.
Không lâu sau, một bản đồ hiện ra.
- Tôi đã huy động các điệp viên tổ máy móc kĩ thuật và mình cùng điều tra, cuối cùng cũng tìm được bản đồ này. Ngày mai, FBI sẽ bắt đầu đi điều tra phía Đông thành phố.