Ngày hôm sau, lực lượng nhân sự FBI và bên quân đội đã tập hợp đủ. Chuẩn bị tiến vào nơi ở của kẻ kia.
Quân Dao càng đi càng thấy không ổn. Cho đến khi tất cả dừng lại trước một ngôi nhà, cô mới trợn to mắt ngạc nhiên.
Nhà của Lăng Lãnh!
Quân Dao bỗng nhiên thấy vô cùng phấn khích, cô đi ra một góc tối triệu hồi bảo kiếm. Bây giờ kể cả cô có cầm bom hay đại bác đến cũng chẳng ai quan tâm chứ đừng nói là một cây kiếm.
Cô vòng ra phía sau nhà, đi qua hàng cây đến một sân nhỏ. Cô rất dễ dàng trèo lên cái thang nhỏ đã dựng sẵn, thành công bước vào phòng Lăng Lãnh.
“ Cạch “
Cánh cửa phòng bật mở, Quân Dao theo bản năng chui xuống gầm giường trốn.
Từ khe hở ở gầm giường có thể thấy được đôi chân dài miên man, thẳng tắp của hắn. Lúc này cô mới thả lỏng đi một chút.
“ Cạch “
Âm thanh kia lại vang lên, nhưng lần này nó không phải tiếng mở cửa. Cô biết chắc chắn xuất xứ của tiếng động kia. Âm thanh lắp súng.
Lăng Lãnh lúc vừa vào phòng đã đi đến bên phía bàn học, mở máy tính ra tùy tiện đánh đánh nấy chữ, trên bàn liền xuất hiện một cái ngăn kéo, bên trong là một khẩu súng nhỏ.
Hắn nhìn khẩu súng một lát rồi rất chuyên nghiệp lắp đạn vào, ánh mắt có xẹt qua một tia thương xót nhưng rất nhanh trở lại bộ dáng lạnh lùng. Hắn xoay người bước thẳng ra cửa.
Quân Dao sau khi thấy người đã bỏ đi mới lấy ra từ bên eo một bộ đàm.
- Tiến bào đi.
“ Rầm “
Hàng loạt các tiếng động mạnh mẽ vang lên, lính đặc chủng rất nhanh đã tiến vào bên trong căn nhà, cảnh giác dò xét từng ngóc ngách.
Căn nhà tối và trống trơn, hoàn toàn không có vẻ là có người sinh sống.
Đội trưởng Tiêu lấy ra một cái bộ đàm nhỏ như cái tay nghe, thiết kế vô cùng tiên tiến. Ông ấn liên lạc với ai đó rồi cẩn trọng cất lời.
- Con đang ở đâu?
- Con đang ở nơi khác, hiện không tiện xuất hiện. Mục tiêu đang ở căn phòng cuối hành lang tầng hai. Bên trong còn có bạn của cháu, cẩn thận một chút đừng làm bị thương người vô tội.
Quân Dao nói xong liền trực tiếp tắt bộ đàm đi, từ từ lết ra khỏi gầm giường, tiến về phái máy tính của Lăng Lãnh.
“ Lạch... cạch.”
Ngón tay thon dài mềm mại của thiếu nữ cứ như bay nhảy trên bàn phím máy tính, trên màn hình hiện tại đang hiển thị ra hàng loạt thông số khó hiểu.
Cô tặc lưỡi một tiếng. Lăng Lãnh hắn ta cài vào đây không biết bao nhiêu lớp bảo mật, mệt chết lão nương.
Màn hình máy tính dần trở nên yên lặng rồi bừng sáng lên. Cô nhanh tay mở vào phần lịch sử hoạt động bấm vào phần gần đây nhất, cũng là đoạn tin nhắn giữa hắn và người kia.
“ Ba đang quá đáng rồi đấy! “
“ Trước khi nói câu đó, con phải nhớ lại con là ai và con cần làm gì. “
“ Đừng có suốt ngày nói đi nói lại câu đó! Tôi không cần cái danh phận này! “
“ Con thực sự không cần? “
“ Cần để làm gì? Để lúc nào cũng nghe theo ông đi suy tính đánh sập công ti nhà họ Tạ? Hay là để ông thoả mãn thú vui ghê tởm của mình, ra tay sát hại từng người ở bên cạnh tôi? “
“ Thôi nào con đang hỗn với ta đấy. “
“ Tôi không thể cho bản thân khuất phục trước ông thêm nữa! “
“ Lạc Quân Dao. “
“ Ông khốn nạn vừa thôi! “
Quân Dao đang lướt thêm thì đột nhiên màn hình máy tính tắt ngấm. Cô co giật khoé miệng, tên này có phải bảo mật kĩ quá rồi không?
Nhưng mà ít ra cô cũng thu thập được vài thông tin. Đầu tiên đúng như cô dự đoán. Theo như nguyên tác, Lăng Lãnh gây trở ngại cho Tạ Thị là có người chống lưng. Mà người ấy không ai khác lại là ba của hắn.
Thứ hai, cô nữ sinh đã bị sát hại hai năm trước từng là bạn bè hoặc là một người nào đó khá quan trọng đối với hắn. Lăng Lãnh không muốn dính vào các sự việc tranh đấu, giết người như ba hắn nhưng bị uy hiếp, không thể không làm theo. Vừa nãy hắn có cầm súng, không biết đi giết người bố yêu dấu của mình hay đi đấu súng với FBI nhỉ?
Quân Dao cười khì khì rồi nhẹ nhàng men theo hành lang tiến về căn phòng cuối cùng, tay mở ra bộ đàm, nhàn nhạt thông báo.
- Ba, hai, một.
“ Xoảng “
“ Rầm “
Âm thanh kính vỡ và tiếng đạp cửa chói tai cùng lúc vang lên trong căn phòng.
Người đàn ông nghiêm nghị đang ngồi trên ghế nhâm nhi li rượu vang đỏ bỗng giật mình đứng phắt dậy đập bàn. Tức giận nhìn đám người mặc đồ đen tay cầm súng phía trước quát lớn.
- Mấy người là ai? Đột nhập nhà riêng của người dân, tôi sẽ kiện!
- Ồ, vậy vừa hay, bọn tôi lại là người của chính phủ.
Bà Tiêu đứng một bên che miệng ồ lên như ngạc nhiên lắm rồi lại đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía người đàn ồn, môi vẫn nở nụ cười tươi rói.
Ông Tiêu thấy vợ đã lên tiếng thì cũng bắt đầu cất giọng đe doạ rắn rỏi nhìn người đàn ông đang tức giận kia.
- Đề nghị ông đầu hàng để hưởng sự khoan hồng.
- Hừ, có cái bằng chứng gì mà bảo tôi đầu hàng?
- Vậy lại vừa hay... tôi có bằng chứng.
Từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói mềm mại lại vô cùng gay góc. Sau đó, cánh cửa bật mở, thân ảnh của thiếu nữ bước vào, trên tay còn đang cầm một cái USB nhỏ.
- Phải cảm ơn cuộc nói chuyện của ông và con trai rồi.
- Mày... đáng lẽ tao nên giết mày, con khốn!
Khẽ nhíu mày tỏ ý không hài lòng, Quân Dao cầm lên thanh bảo kiếm, chĩa thẳng vào nơi cách cổ họng của người đàn ông khoảng ba cen-ti-mét.
- Cẩn thận lời nói chút a!