Thấy được dáng vẻ kia, Từ Khôi chỉ hừ lạnh một cái. Hắn quét ánh mắt khinh bỉ đến anh ta, cất giọng châm chọc.
- Tử Thanh, hoá ra cậu cũng có lúc phải như thế này đấy.
Tử Thanh nghe xong cơ thể thoáng trở nên căng cứng, không gian cũng vì thế mà trở nên yên lặng, đè chặt lên tâm trạng của cả hai.
Tử Thanh rụt rè nhìn về hướng của Từ Khôi, đáy mắt hiện lên tia xao động rõ rệt.
Bốn năm trước, lúc còn chưa gặp Quân Dao, Tử Thanh vẫn đang là sinh viên năm cuối cùng trường Trung học Hoa Trung. Vẫn nhớ lúc ấy, anh chính là "công tử bột" trong mắt các bạn học khác.
Tử Thanh lúc xưa vẫn giống như bây giờ, vẫn một thân toả ra khí thế nhàn nhạt mềm mại, bộ dáng vãn nhu hoà không một chút sát ý.
Buổi chiều hôm đó, gió lạnh tràn về khắp cả thành phố. Một mặt khác, thời tiết còn có mưa phùn nên không khí tương đối lạnh.
Sau khi tan trường, Tử Thanh như thường ngày đứng chờ tài xế ở trước cửa phòng bảo vệ. Nhưng chờ đã rất lâu, tài xế riêng của anh vẫn không đến. Cuối cùng, anh đánh liều đi bộ về nhà.
Tản dạo quanh con phố cũ vắng vẻ, Tử Thanh thư thả hít vào không khí mát mẻ sau cơn mưa và mùi đất gay nồng. Trong cơn gió lạnh, tà áo đồng phục của thiếu niên tung bay phấp phới, hương vị tuổi trẻ dậy lên mãnh liệt.
Tử Thanh vẫn cứ vậy, vừa dạo bước vừa vui vẻ ngân nga cho tới khi nhận ra ở trong con hẻm bên cạnh đều đặn vang lên tiếng mắng chửi.
Anh quả thật tâm lí lúc ấy dao động rất mãnh liệt, trái tim cũng vì căng thẳng mà đập mạnh liên hồi. Sau một thời gian đấu tranh của con tim và lí trí, anh hít vào một ngụm khí lạnh, căng người bước vào phía trong.
Càng vài sâu, âm thanh cãi quát càng trở nên rõ. Tia sáng mặt trời còn sót lại qua đám mây đen hắt vào con hẻm, dù không được coi là sáng nhưng hoàn toàn đủ để anh nhìn rõ cảnh bên trong.
Trong góc của con hẻm, một đám nam sinh gầy gò với gọng kính cận dày cộp đang đứng chắn trước một nam sinh. Tử Thanh nhận thấy cậu nam sinh kia rất quen mắt. Anh ta sở hữu làn da trung bình hơi màu bánh mật, ánh mắt kiên định sắc bén, gương mặt đầy sẹo mà khí chất ngạo nghễ. Tuy không thể nói là quen nhưng Tử Thanh có biết về người này. Anh ta tên Trương Lập, là một côn đồ mới nổi của trường.
Đám nam sinh gầy yếu vốn đang hăng, liên tục tung lời chửi mắng Trương Lập đột nhiên trở nên yên lặng. Tên đầu đàn đeo lên một cái kính màu xanh lá cây, quần áo mặc lên người được tạo hình theo phong cách khá giống trẻ mới lớn, hắn ta xoay người nhìn ra đầu con hẻm, cười ngả ngớn.
- Chuột con không nên xem kịch.
Tim của Tử Thanh nhanh chóng đập thót, bàn chân lung lay như muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng mà anh đã quyết định chọn nghe trái tim đi cứu người, chắc chắn sẽ không rút lời. Nghĩ là làm, Tử Thanh bước ra giữa con hẻm, từ từ tiến về phía đám người kia.
- Xem kìa, vậy mà lại là đại thiếu gia kẹo bông đấy.
Tên đầu đàn dùng ánh mắt mỉa mai nhìn vào Tử Thanh rồi cười sặc sụa, đám đàn em nghe được cũng cười lên rất vui.
Dù lúc ấy Tử Thanh không phải người theo nghề côn đồ như hiện tại nhưng ít nhiều gì vẫn là thiếu gia nhà giàu, lòng tự tôn của anh không cho phép bản thân bị sỉ nhục đến thế.
Lửa giận trong tâm trí của thiếu niên bùng lên nuốt trọn lấy nỗi sợ. Anh xông lên vung tay đấm thẳng vào mặt của tên đầu đàn một cái thật mạnh.
Bị đánh đau, tên kia ôm mặt lùi về xa hét toáng lên, đám đàn em cũng nhanh chóng chạy đến bao vây thiếu niên nọ.
Tử Thanh đánh người xong mới hoảng hốt nhìn vào bàn tay của mình, quả thật có chút tê. Nhìn tay chán chê, anh lại nhìn vào đám người đã bao vây mình từ bao giờ, hoảng sợ đến nỗi muốn hồn lìa khỏi xác.
Thôi xong!
Chỉ mới nghĩ đánh người, chưa từng nghĩ phải đánh một đám người!
Nhưng mà đã đâm lao thì phải theo lao. Tử Thanh nuốt xuống ngụm nước bọt một cách khô khốc. Ánh mắt thiếu niên trong bóng tối như loé lên tia sáng màu hổ phách đầy tinh ranh.
Anh xông lên, bàn tay nắm chặt vung lên loạn xạ. Nhìn được đám người từ tứ phía đều đang hướng chặt đống vũ khí đến bản thân, Tử Thanh hoảng đến nắm chặt mắt. Chuyển động ra sao đều dựa vào suy nghĩ.
Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn đòn nhưng rất lâu sau vẫn không thấy cơn đau nào truyền tới, thiếu niên mới chầm chậm hé mắt lên. Vừa vặn thấy một tấm lưng cao lớn mạnh mẽ đem đám người kia ném vào cơn ngất xỉu.
Tử Thanh ngây ngốc nhìn vào bóng lưng kia hồi lâu, mãi cho đến khi nghe thấy giọng hắn thì mới giật mình.
- Nhìn rõ chưa? Như này mới là đánh nhau. Muốn đánh được người ta, điều đầu tiên là không được nhắm mắt.
Nói xong, hắn ta liền quay người biến mất.
Thiếu niên lúc ấy cũng sực tỉnh nhớ ra bạn học Trương Lập, anh vội quay lại nhưng phát hiện người đã bỏ đi từ lâu.
Còn về người đàn ông bí ẩn kia, chính xác là Từ Khôi đang ngồi trước mắt.
Tử Thanh trầm ngâm một lát, sau mới mệt mỏi cất giọng.
- Tìm một người con gái, cô ấy tên Quân Dao.
___
Thi xong rồi vui xỉu ^^ Nhân tiện sorry mọi người vì hai ngày không ra chương nhé!