Thời điểm phát hiện mình đang ở viện tâm thần, Khuynh Diễm phải cố gắng lắm mới duy trì được cơ mặt bình tĩnh.
Kết quả, ba vị đồng bệnh bên cạnh lại nói cho cô biết, bệnh tình của nguyên chủ rất nghiêm trọng, thậm chí còn có xu hướng vô cớ tấn công người khác. Tất cả bác sĩ ở nơi này, đều từng bị cô ấy đánh qua.
Khuynh Diễm phải hít sâu mấy hơi mới có thể ngăn mình… không cười ra ba tiếng ha ha ha!
Bệnh thần kinh đánh người không lo bị bỏ tù!
Đây quả là chốn về lý tưởng dành cho ta!
A ha ha ha ha!!
Bình tĩnh, tiểu nha đầu bình tĩnh.
Không được để người khác biết ta đang phấn khích, sẽ làm mất phẩm giá của một bệnh tâm thần chuyên nghiệp.
Trước tiên tìm hiểu thông tin cơ bản về thân phận nguyên chủ đã.
Khuynh Diễm dựa theo hướng dẫn đi về phòng bệnh khu VIP, tìm thấy vài bản nhật ký trên điện thoại nguyên chủ.
Sau khi đọc qua một lượt, cô đã đạt được kết luận, cuộc đời nguyên chủ có thể tóm gọn trong bốn chữ...
Phi! Thường! Cẩu! Huyết!
Hà Khuynh Diễm, tiểu thư nâng trong tay sợ hỏng, ngậm trong miệng sợ tan của Hà gia, một trong những gia tộc lớn tại Lộc Thành.
Mười hai tuổi gia nhập giới giải trí, vừa có thực lực lại được tài lực gia đình hỗ trợ, sự nghiệp diễn xuất lên như diều gặp gió. Đỉnh cao là vào năm hai mươi ba tuổi, cô phá kỷ lục trở thành nữ diễn viên đoạt giải Ảnh hậu ở độ tuổi trẻ nhất trong lịch sử điện ảnh quốc dân từ trước đến nay.
Cuộc đời nguyên chủ tưởng chừng sẽ mãi thuận buồm xuôi gió như vậy, cho đến khi Hà gia có một phát hiện động trời.
Cô không phải con ruột của họ!
Nguyên chủ là đứa bé bị bế nhầm do sơ suất của bệnh viện sản nhi. Cha mẹ ruột của cô họ Kiều, là một đại gia tộc trong quá khứ.
Sở dĩ nói là quá khứ, bởi nhiều năm trước, vợ chồng Kiều thị đã không may gặp tai nạn xe qua đời. Hà gia thừa nước đục thả câu, giở thủ đoạn cắn nuốt toàn bộ tài sản Kiều thị.
Vì để nhổ cỏ tận gốc, họ còn đẩy một bé gái ba tuổi, tiểu thư duy nhất của Kiều thị vào cô nhi viện.
Kết quả hai mươi năm sau lại phát hiện… đứa bé đáng thương đó là con ruột mình!
Còn đứa con gái mà họ nâng niu cưng chiều những năm qua, lại chính là con gái của người bị họ cướp đoạt tài sản.
Đúng là nhân quả tuần hoàn.
Nhưng vợ chồng Hà gia lại không cho là vậy, họ nghĩ nếu không có nguyên chủ, thì việc nực cười này đã không xảy ra!
Tất cả lỗi lầm đều là tại cô! Chính cô đã hại con gái họ lưu lạc khổ sở suốt hai mươi ba năm qua!
Vì vậy, bây giờ đã đến lúc cô phải gánh chịu mọi hậu quả!
Để dọn đường cho con gái ruột thuận lợi trở về, vợ chồng Hà gia bắt đầu tính kế nguyên chủ.
Nhiều năm trước, vì muốn trèo cao, họ đã dùng mọi thủ đoạn đặt ra hôn ước với nhà họ Diêm quyền thế tại Lộc Thành.
Nhưng sự đời khó đoán, Diêm gia không sinh ra một thiếu niên tài tuấn như trong tưởng tượng. Con trai Diêm gia tướng mạo xấu xí, trên mặt có sẹo đáng sợ, tính cách lại biến thái lập dị, còn thích tra tấn hành hạ người khác.
Khắp Lộc Thành này không một nhà nào muốn gả con gái cho tên quái nhân như hắn, đương nhiên Hà gia cũng không muốn.
Vừa hay, hiện tại đã có nguyên chủ đứng ra gánh tai họa.
Chỉ cần khiến cô sớm gả vào Diêm gia, thì con gái bảo bối của họ sẽ được thoát nạn.
Thời điểm đó, nguyên chủ vẫn chưa phát hiện cô không phải con gái ruột của họ, luôn hết lòng tin tưởng cha mẹ mình.
Thế nhưng vào tiệc sinh nhật năm hai mươi ba tuổi, thời điểm cô vừa nhận giải Ảnh hậu không lâu, lại bị chính cha mẹ cô hạ thuốc đưa vào phòng tên quái nhân họ Diêm.
Trong lúc hoảng loạn, nguyên chủ và hắn đã xảy ra xô xát, khiến hắn ngã từ lầu hai xuống, chân biến thành tàn phế.
Diêm gia bạo nộ quyết lật đổ tập đoàn Hà thị!
Lúc này, hai vị cha mẹ cầm thú kia lại đẩy hết trách nhiệm lên người nguyên chủ, họ nói cô không phải con gái ruột họ.
Chính vì cô phát hiện chuyện này, nên đã lập mưu ngủ với Diêm Túc, muốn leo lên cành cao hóa phượng hoàng. Họ cũng rất đau lòng, dù cô không phải con ruột, thì họ vẫn yêu thương cô, cô đâu cần làm ra sự tình đáng xấu hổ như vậy.
Thủ đoạn của cô khiến họ quá thất vọng, nay họ chỉ đành giao cô cho Diêm gia xử trí.
Nội dung nhật ký chỉ viết đến đây, không rõ sau khi nguyên chủ bị ném tới nhà quái nhân họ Diêm đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết cô ấy ở đó tròn ba tháng, liền bị đưa vào bệnh viện tâm thần, hiện tại đang chuẩn bị nhảy lầu tự sát.
Khuynh Diễm trầm mặc hồi lâu, mở Internet tìm kiếm thêm tin tức.
Tuy scandal đã nổ ra từ một năm trước, nhưng bây giờ chỉ cần gõ tên nguyên chủ, vô số bài báo vẫn tràn khắp màn hình.
Những gì viết trên đó hoàn toàn trái ngược sự thật. Họ nói cha mẹ ruột của nguyên chủ cố ý tráo đổi đưa cô vào Hà gia, muốn lây dính cao sang phú quý.
Đến khi lớn lên, cô cũng nhân cách thối rữa y hệt cha mẹ mình, vô sỉ hạ thuốc leo lên giường đàn ông.
Nhưng không ngờ cô quá non tay, nên lật xe lộ rõ bộ mặt hồ ly tinh, đúng là ông trời có mắt!
Thời điểm đó nguyên chủ vừa nhận giải Ảnh hậu, một hành động nhỏ còn thu hút dư luận, huống chi đây là scandal động trời.
Mọi kênh truyền thông đều chĩa mũi dùi về phía cô, xào nấu câu chuyện thành vô số nội dung kịch tính nhằm câu views hút lượt đọc.
Người qua đường lắc đầu dè bĩu, antifans nắm thóp mắng chửi, fans hâm mộ lần lượt quay lưng, thậm chí những người từng luôn miệng thề thốt trung thành với cô cả đời, lại chính là kẻ nguyền rủa cô nặng nề nhất!
Họ nói cô lừa gạt lòng tin của họ, khiến họ lãng phí thanh xuân vì dành tình cảm cho cô.
Từ gia đình thân nhân đến fans hâm mộ đều trở mặt vô tình, họ hoàn toàn biến thành những con người khác… những con người độc ác tàn nhẫn mà cô chưa từng quen biết…
Trước năm hai mươi ba tuổi, là tâng bốc nâng niu sủng tận trời.
Sau năm hai mươi ba tuổi, là sỉ nhục thóa mạ hận thấu xương.
Chênh lệch lớn đến vậy, thử hỏi một cô gái luôn được bảo bọc cưng chiều như nguyên chủ, có thể không đau đớn suy sụp sao?
[Đinh!]
Âm thanh hệ thống chợt vang lên, hai tin nhắn nhảy ra trong sóng não Khuynh Diễm.
—— [Đừng để kí chủ của ta làm diễn viên!]
—— [Đừng để kí chủ của ta làm nguyện vọng báo thù!]
Có vẻ đây là lưu ý mà Hắc Khuyển gửi tới dặn dò hệ thống mới.
Nhưng một giây sau, lưu ý kia liền lập tức bị xóa bỏ, giọng nói lạnh lùng thông báo: [Nguyện vọng nguyên chủ: Báo thù, khiến những kẻ hãm hại cô sống không bằng chết!]
Khuynh Diễm ngạc nhiên. Hệ thống mới này… cố ý làm trái lời con Cẩu Tặc hả?
Nó đang ở thời kỳ phản nghịch tuổi dậy thì à?
[Không phải phản nghịch.] Âm thanh băng lãnh phủ nhận: [Sống không drama thù hận, cuộc đời chẳng phải quá vô vị sao?]
Đuôi lông mày Khuynh Diễm khẽ cong lên.
Tư tưởng này rất hợp ý cô!
Tam quan như vậy mới là đúng đắn chứ!
“Mi tên gì?” Cô hiếm khi hứng thú hỏi.
[Lang Tinh.]
Khuynh Diễm chậm rãi gật gù: “Thì ra cũng là chó.”
Lang Tinh: [...] Là sói, không phải chó.
Nhưng thôi, cô vui là được.
Khuynh Diễm vuốt vuốt cằm, cân nhắc hỏi: “Mi muốn ta gọi mi là Đại Cẩu hay Nhị Cẩu?”
[Tùy cô.] Lang Tinh lạnh nhạt phun ra hai chữ, tâm lý vững như bàn thạch, không dễ bị đả kích.
Khuynh Diễm nhếch môi cười, búng tay quyết định: “Vậy liền gọi mi là... Gâu Đần đi!”
[...]
“Sao mi im lặng thế? Mi không thích tên ta đặt à?” Khuynh Diễm nhíu mày tỏ ý bất mãn.
Lang Tinh trầm mặc hồi lâu, lạnh băng đáp: [Đa tạ cái tên mỹ miều.]
“Không cần khách khí.” Khuynh Diễm xua xua tay: “Ta là người rộng lượng, tặng mi một cái tên, cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần mi tặng lại ta kịch bản thế giới là được.”
Lang Tinh: [...]
Đột nhiên cảm thấy thắc mắc, Hắc Khuyển làm thế nào chịu đựng được loại người vô sỉ này suốt tám thế giới vậy?