Khuynh Diễm cảm nhận được một làn gió mát mẻ thổi đến, cùng những sợi tóc mềm vờn qua gò má cô.
Trước mặt cô là ánh nắng chiều dịu dàng buông xuống, thành phố phồn hoa nhìn từ tầng hai mươi sân thượng trông vô cùng xinh đẹp, dường như rất xa xăm nhưng lại ở ngay sát dưới chân mình.
Chỉ cần bước thêm một bước nữa, cô sẽ được tự do đắm chìm trong vẻ đẹp thị thành... Đó là cách nói hoa mỹ, còn nói thẳng ra là nguyên chủ đang đứng trên sân thượng chuẩn bị nhảy lầu tự sát.
Chỉ cần cô đến chậm một giây thôi, thì cỗ thân thể này đã trực tiếp rơi thẳng xuống nát thành bánh thịt, chứ đắm chìm vẻ đẹp cái quỷ!
Khuynh Diễm trấn tĩnh thu bàn chân đã bước khỏi lan can lại, chậm rãi lùi về phía trong sân thượng.
Phải biết quý trọng tính mạng, cơ hội sống này không dễ có được.
Thời điểm Hắc Khuyển lung lay muốn nhận cô làm chủ nhân, thì đường truyền âm giữa cô và nó đột nhiên bị mất tín hiệu.
Một giọng nói xa lạ xen ngang, giới thiệu nó là hệ thống sát vách kiêm bằng hữu tốt nhất của Hắc Khuyển.
Nó nói mình không muốn nhìn Hắc Khuyển bị cô kéo vào vũng lầy. Nếu cô cần đi thế giới ảo, vậy có thể tạm hợp tác với nó.
Đương nhiên có trao đổi, một lần nó đưa cô xuyên qua, cô sẽ thu thập đủ chín trăm tám mốt hồn phách tà ác trả cho nó.
Hơn nữa, kịch bản cùng ký ức nguyên chủ, hay thông tin thân phận Tịch Dạ, cô đều phải tự vận động tìm kiếm, nó sẽ không tặng miễn phí.
Khuynh Diễm đã quyết định chấp nhận giao dịch, vì vậy hiện tại cô mới đứng ở đây.
Rè rè rè!
Rè rè rè!
Âm rung khiến cô tập trung lại, cúi đầu nhìn xuống bàn tay. Hóa ra là tín hiệu từ điện thoại, vô số thông báo chen chúc dồn dập tấn công màn hình, tốc độ nhanh đến không kịp đọc rõ chữ.
Khuynh Diễm ấn vân tay mở khóa, thử lướt qua vài dòng…
[Tài khoản A: Đồ lẳng lơ lăng loàn! Tôi nguyền rủa cô không được chết tử tế! Ngũ mã phanh thây! Lăng trì cắt thịt! Quan tài bị chó tha!]
[Tài khoản B: Lầu trên quá thiếu thực tế, thời đại này làm gì còn mấy kiểu chết đó? Nếu để tôi gặp cô ta, tôi sẽ ném cô ta xuống đường ray xe lửa, để bánh xe sắt cán nát bộ mặt giả tạo của cô ta!]
[Tài khoản C: Trước đây tôi đã cảm thấy Hà Khuynh Diễm có vấn đề. Diễn xuất chẳng ra sao, nhân cách thì rác rưởi bốc mùi, nhưng mỗi lần tôi chỉ trích đều bị đám fans cô ta nhảy vào táp.]
[Tài khoản D: Nhắc mới nhớ! Bầy chó hùa kia đâu cả rồi? Không vào bênh vực chị bọn mày nữa à?]
[Tài khoản E: Ngày xưa gáy to bao nhiêu, bây giờ mới thấy mình ngu bấy nhiêu! Ha ha ha! Tao cười vào mặt bọn chó tụi mày!]
[Tài khoản F: Thứ giẻ rách ghê tởm như Hà Khuynh Diễm cũng xứng nhận giải Ảnh hậu? Tôi khinh! Tặng một chậu nước bồn cầu cho những người đã xem phim cô ta diễn.]
[Tặng một chậu nước bồn cầu cho những người đã xem phim cô ta diễn +2.]
[Tặng một chậu nước bồn cầu cho những người đã xem phim cô ta diễn +3.]
[...]
[Tặng một chậu nước bồn cầu cho những người đã xem phim cô ta diễn +999.]
[Hà Khuynh Diễm sống chỉ ô nhiễm không khí, vấy bẩn xã hội, sao còn không đi chết đi!]
[Hà Khuynh Diễm, tôi nguyền rủa cô, đi chết đi!]
[Cút khỏi thế giới! Lập tức chết đi!!]
[...]
Thông báo trên màn hình vẫn nhảy liên hồi, những từ ngữ chửi rủa ngày càng nặng nề tàn nhẫn. Thời điểm đọc bình luận, Khuynh Diễm dường như có thể cảm nhận được sự đau lòng tổn thương lưu lại từ nguyên chủ.
Xem ra cô ấy nhảy lầu tự tử, có tám chín phần liên quan đến đám người trên mạng xã hội này.
Ánh sáng trắng nhạt hắt lên nụ cười cổ quái của thiếu nữ, ngón tay gầy yếu xanh xao bắt đầu gõ lên màn hình…
Ở một góc cách đó không xa, ba chiếc bóng đen đang chụm lại lén lút quan sát.
“Chúng ta có nên đi ra khuyên nhủ không?” Mở đầu là giọng của một người đàn ông trung niên lớn tuổi.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh lắc đầu: “Ngăn cản người khác đi tìm ước mơ là một hành động tồi tệ và vô nhân tính.”
“Nhưng nếu để con bé bay đi rồi, sau này nhóm chúng ta sẽ thiếu một thành viên.” Người đàn ông dường như rất luyến tiếc.
“Lão Trương, ông quá ích kỷ! Tại sao lại vì ước mơ chính mình mà tước đoạt ước mơ người khác?” Người phụ nữ nghiêm giọng khiển trách: “Rồi Thượng Thần sẽ giáng tội ông!”
Thiếu niên nhỏ bé ngồi ở trong cùng, thút thít lau nước mắt: “Con sẽ tổ chức tang lễ thật hoành tráng cho tiên nữ tỷ tỷ…”
Két!!
Cánh cửa đột ngột bị giật mở!
Ba người nấp phía sau theo quán tính lăn ra ngã “bịch, bịch, bịch” xếp lớp trên mặt đất.
Ánh nắng bất chợt bị che khuất, thiếu nữ đối diện chậm rãi bước tới, từ trên cao hờ hững nhìn xuống bọn họ.
Sắc mặt ba người thoáng ngượng ngùng, phủi phủi quần áo đứng dậy.
Người phụ nữ tri kỷ nhận sai trước: “Xin lỗi Tiểu Diễm, là dì Thẩm đã làm gián đoạn con đường lịch kiếp về Thiên Giới của con. Dì sẽ lập tức đi ngay, chúc con thượng lộ bình an nhé, rồi chúng ta sẽ lại hội ngộ với tư cách là những Thượng Thần.”
Khuynh Diễm: “...”
Lịch kiếp?
Thiên Giới??
Thượng Thần???
Không phải là bối cảnh thời hiện đại sao? Chẳng lẽ là thế giới kết hợp đặc thù?
“Tiểu Diễm, con là một đứa trẻ tốt. Nếu con đi như thế, chú Trương sẽ rất luyến tiếc.” Người đàn ông cúi đầu moi ra một chiếc hộp: “Đây, con tới, chọn một tụ bài để quyết định xem nên sống hay chết.”
Hóa ra chiếc hộp kia là hộp đựng bài Tarot.
Khuynh Diễm: “...”
Ta bắt đầu cảm thấy bọn họ có vấn đề.
“Tiên nữ tỷ tỷ, dù chị lựa chọn thế nào, cục cưng cũng sẽ ủng hộ chị! Ủng hộ chị tới giây phút cuối cùng! Em nguyện cả đời làm fan não tàn của chị!!” Thiếu niên vùng dậy gào thét, chính là bộ dáng fan cuồng tung hô thần tượng.
Khuynh Diễm chậm rãi liếc mắt quan sát ba con hàng trước mặt.
Vẻ ngoài họ chỉn chu tươm tất, đeo trang sức đắt tiền của thương hiệu nổi tiếng, chắc chắn gia cảnh phải rất khá giả.
Nhưng cả ba bọn họ đều mặc loại đồng phục trắng sọc xanh dành cho bệnh nhân.
Khuynh Diễm cúi đầu, phát hiện cô cũng mặc đồng phục y hệt họ.
Cô thử thăm dò hỏi: “Đây là đâu?”
“Đây là bệnh viện nha!” Thiếu niên nhanh nhẹn trả lời, vẫn là bộ dáng mê đắm thần tượng kia.
Khuynh Diễm kín đáo lùi lại giữ khoảng cách tránh bị ăn vạ, tiếp tục hỏi: “Bệnh viện gì?”
“Ôi con bé tội nghiệp của dì! Chắc là do hành trình chuyển giao về Thiên Giới bị gián đoạn, nên đã phản phệ cướp đi trí nhớ con!” Người phụ nữ thương tiếc chấm lệ hoen mi: “Đây là bệnh viện Ánh Dương, con nhập viện cũng hơn một năm rồi.”
Khuynh Diễm nhíu mày. Nhập viện tận một năm, chẳng lẽ... nguyên chủ mắc bệnh nan y hiểm nghèo? Thân thể suy sụp không sống được bao lâu nữa?
Mẹ kiếp, ta lại cầm trúng kịch bản cẩu huyết!
“Nhớ ngày nào con chỉ mới vào đây, thế mà nháy mắt đã qua một năm.” Người đàn ông thở dài cảm thán: “Nếu con ra đi như thế, thì bệnh viện tâm thần Ánh Dương sẽ mất đi một màu sắc...”
“Chờ đã, chú vừa nói cái gì?” Khuynh Diễm giơ tay ngăn lại.
“Nhớ ngày nào con chỉ mới vào đây...”
“Không phải. Là câu phía sau.”
“Nếu con ra đi như thế...”
“Phía sau nữa.”
“Thì bệnh viện tâm thần Ánh...”
“Dừng!” Khuynh Diễm nắm bắt trọng điểm: “Chú nói đây là bệnh viện tâm thần?”
“Đúng vậy! Chính là tổ ấm của chúng ta!” Chú Trương hai mắt lấp lánh tự hào.
Khuynh Diễm hít sâu, bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy chú biết tôi bị bệnh gì không?”
“Vào viện tâm thần, đương nhiên là đầu óc có vấn đề chứ còn gì nữa!”