Khuynh Diễm tức đến suýt chút nữa không giữ được nụ cười.
Cô đã dạy thằng nhãi con này đếm số suốt ba trăm năm!
Chính là học đếm xuyên suốt ba trăm năm!
Thế nhưng cô chỉ mới rời đi hai tháng, nó liền từ một đến mười cũng quên cách đếm!
Đã ăn tàn phá hoại lại còn thêm tội học dốt!
Nếu không phải pháp tắc Bách Linh ấn định nó là chủ quản Cửu U Huyệt, cô sẽ lập tức xách cổ nó vứt khỏi đây.
Tử Hỏa cảm nhận được Khuynh Diễm bắt đầu nóng nảy, vì vậy nó vội vàng nghĩ cách chuộc lỗi: “Mami, mami đừng tức giận, con sẽ đi kiểm tra lần nữa!”
Dứt lời, nó liền lắc lắc thân hình béo ú trong bộ đồ khủng long, nhảy xuống bên cạnh hố nham thạch đang sôi trào bên dưới.
Không gian sau lưng Tử Hỏa dần vặn vẹo, một ngọn lửa màu tím đột ngột bốc lên!
Lửa biến hóa thành hình dáng quái thú, một con vật chỉ có phần đầu, không có phần thân, đặc biệt là cái miệng kích cỡ cực kỳ khổng lồ. Chỉ cần ngoác rộng há ra, liền tạo thành luồng sóng khí tạt mạnh lên đám ác quỷ!
Tiếng gào khóc của trẻ sơ sinh âm vang từ vòm họng quái thú, âm thanh non nớt kinh dị khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng.
Áp bức vô hình nặng nề đè xuống, bầy ác quỷ bỗng vùng vẫy kịch liệt, biểu cảm thống khổ như đang trải qua loại tra tấn đau đớn tột cùng.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong mười giây ngắn ngủi, nhưng sau khi Tử Hỏa thu lại khí tức, thì ác quỷ bên dưới đều nằm vật vờ tê liệt. Đôi mắt chúng mở to khiếp đảm, toàn thân cứng còng chết lặng.
Tử Hỏa học theo dáng vẻ người trưởng thành, chọt chọt ngón tay vào thái dương suy nghĩ, sau đó khuôn mặt bắt đầu hoảng hốt.
Thiếu… thiếu mất một con quỷ rồi!
Khuynh Diễm chẳng rõ từ lúc nào đã đi đến bên cạnh nó, chắp tay sau lưng hỏi: “Thế nào? Có đủ số lượng không?”
“Con xin lỗi mami!” Tử Hỏa phản ứng nhanh nhạy khoanh hai móng vuốt lại: “Mami đừng phạt con, con hứa lần sau sẽ không dám nữa.”
Khuynh Diễm cốc lên trán nó: “Cậu còn muốn có lần sau?”
Tử Hỏa giơ hai bàn tay núc ních che cái trán mình: “Không có lần sau, mami đừng tét mông con nha!”
Khuynh Diễm nhếch môi, hùng hổ hăm dọa: “Tạm thời tôi có việc rời đi, ghi nợ ở đó, chờ trở về tính toán tận gốc với cậu.”
Dám để ác quỷ thoát khỏi Cửu U Huyệt, gieo rắc lời nguyền xuống Tịch Dạ!
Mặc kệ mi có cố ý hay không, ta đều phải treo mi lên đánh!
Tử Hỏa không chút sợ hãi trước lời dọa dẫm, vì trọng tâm của nó đã bắt đầu chuyển đổi.
Mami nói sẽ rời đi, vậy chắc chắn là đi chơi rồi!
Con cũng muốn được đi chơi!!
Tử Hỏa ngồi bẹp xuống đất, ôm chặt một chân Khuynh Diễm ăn vạ: “Mami dẫn con theo với! Con hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời! Con cũng muốn đi chơi!”
“Đi chơi? Cậu lo mà an phận trông chừng Cửu U Huyệt, nếu còn để lạc thêm con quỷ nào…” Khuynh Diễm liếc mắt nhìn cái bụng tròn ú của nó: “Tôi cắt cục mỡ kia xuống!”
Tử Hỏa sững người, hai tay nhanh chóng rụt lại ôm chặt bụng như ôm tài sản tích lũy cả đời mình.
Nó ăn quỷ suốt ba trăm năm, bụng mới tròn được như vậy.
Không thể cắt xuống đâu!
Vì chiếc bụng quý giá ngàn vàng, Tử Hỏa không dám ăn vạ đòi theo cô nữa, nó chỉ đành chu chu môi dặn dò: “Mami đi sớm về sớm, con sẽ ở nhà chờ quà của mami.”
Khuynh Diễm nhướng mày: “Làm việc thất trách còn dám đòi quà? Được thôi, tôi sẽ đem một ngàn cây roi mây về, cậu phơi mông chờ sẵn đi.”
Tử Hỏa: “…”
Oa oa oa!
Mami là người mẹ độc ác!!
——
Trong căn phòng bốn bề tối tăm, một quả trứng đen đang không ngừng lăn qua lăn lại, ủy khuất trách móc: [Chủ nhân là kẻ máu lạnh vô tình! Nội tâm tàn nhẫn! Không tim không phổi! Tra nam! Phản bội lòng tin của Trứng Nhỏ!]
“Phản bội cái gì?”
[Rõ ràng chủ nhân đã hứa sẽ bảo vệ đại nhân vật…] Hắc Khuyển đang nói thì chợt khựng lại.
Ai đang hỏi nó?
Chẳng phải nó đã bị nhốt vào phòng tối một mình, úp mặt suy nghĩ về cuộc đời sao?
“Mi đang ở đâu?” Giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên.
Cảm giác gắn kết sâu sắc từ khế ước linh hồn, giúp Hắc Khuyển nhận ra người đang truyền âm nói chuyện với nó là Khuynh Diễm.
Nhưng nó vẫn thử xác nhận lại: [Kí chủ, là cô sao?]
Khuynh Diễm cố ý hỏi ngược: “Không phải ta thì ai rảnh rỗi đi tìm con Cẩu nhà mi?”
[Cẩu gì mà cẩu! Ta không phải cẩu! Ta là Trứng Nhỏ!] Hắc Khuyển nhảy bộp bộp phản bác.
Vỏ trứng của nó thô bạo đập lên sàn nhà, vậy mà vẫn không bị nứt vỡ, độ cứng rắn này thật sự có chút thần kỳ.
“Được, Trứng Nhỏ.” Khuynh Diễm dễ dàng thuận theo, cười từ tốn nói: “Mau đưa ta vào thế giới ảo tìm Tịch Dạ.”
Hắc Khuyển: […] Mỗi lần nhờ vả nó, mới chịu gọi nó Trứng Nhỏ.
Chủ nhân cặn bã, kí chủ cũng cặn bã, nó đúng là hệ thống bất hạnh nhất vụ trũ!
Nhưng lần này dù cô có nói thế nào, nó cũng tuyệt đối không tha thứ cho cô!
Hắc Khuyển hừ lạnh: [Cô còn đến tìm đại nhân vật làm gì? Cơ hội lựa chọn chỉ có một, hiện tại cô hối hận cũng vô dụng!]
Cô không chấp nhận ký tiếp khế ước, đã từ bỏ hắn rồi, giờ còn muốn nối lại tình xưa?
Khuynh Diễm nhạt giọng cười, ngữ khí không che giấu sự cuồng ngạo: “Tại sao ta phải chọn một trong hai phương án của bọn mi?”
Muốn ta phục tùng quy tắc được định sẵn?
Thật đáng tiếc!
Bổn đại vương chỉ thích chơi luật rừng, đám nhãi nhép bọn mi có đầu thai ngàn kiếp cũng không xứng ban bố quy tắc cho ta!
Hắc Khuyển nghẹn lại. Nó biết tính tình cô ngang ngược, nhưng không nghĩ cô vô tâm đến mức độ này.
Âm thanh nó đầy uất ức nói: [Đại nhân vật luôn sẵn lòng trả giá vì cô, còn cô lại dửng dưng rời đi dù biết hắn đang gặp nguy hiểm. Cô không thấy áy náy chút nào sao?]
“Vậy ta ở lại thì giúp được gì cho hắn?” Khuynh Diễm lạnh nhạt hỏi.
Hắc Khuyển nhất thời không trả lời được.
Quả thật cô ở lại cũng chẳng giúp được gì.
Tịch Dạ gặp nguy hiểm tại thế giới thực, còn cô ký tiếp khế ước bên trong không gian hệ thống, hoàn toàn chẳng thể gặp mặt hay giúp đỡ hắn.
Nhưng mà… trọng tâm đâu phải giúp được hay không giúp được!
Trọng tâm là cô không hề bận lòng vì hắn!
Mộ Ngôn vừa chết ngay trước mặt cô, lẽ ra lúc nghe tin Tịch Dạ gặp nguy hiểm, cô nên sợ hãi sẽ đánh mất hắn một lần nữa. Đó là cảm giác bản năng khi biết người quan trọng với mình đang thập tử nhất sinh.
Lựa chọn ký kết khế ước, chờ vào thế giới tiếp theo gặp lại hắn, để xác nhận an nguy của hắn.
Dù không giúp được gì, nhưng như vậy mới là tình yêu thật sự.
Còn cách làm hiện tại của cô, là quá lạnh lùng nhẫn tâm.
[Cô không nguyện ý từ bỏ sức mạnh vì đại nhân vật, chứng tỏ trong lòng cô không hề có hắn.]
Hắc Khuyển quả quyết như vậy, là vì nó vẫn chưa đủ trưởng thành để hiểu, mỗi người trên đời này, sẽ có cách thể hiện sự quan tâm khác nhau, cũng có cách trả giá tình cảm khác nhau.
Vì Tịch Dạ, Khuynh Diễm mới càng không muốn chia một nửa sức mạnh cho kẻ thù.
Vì cái chết của Mộ Ngôn, Khuynh Diễm mới càng quyết tâm trở nên cường đại, để những thế giới tiếp theo sẽ không lặp lại nỗi đau sinh ly tử biệt khi hắn vẫn còn quá trẻ.
Điên cuồng bất chấp hy sinh vì một người, được gọi là cao cả cảm động.
Còn lo lắng bảo vệ chu toàn tương lai một người, lại bị xem là lạnh lùng nhẫn tâm sao?
Nhưng Khuynh Diễm không phải kiểu người sẽ giải thích việc mình làm với kẻ khác, mặc kệ Hắc Khuyển nghĩ gì, đều không quan trọng.
Hiện tại cô tìm nó chỉ vì một mục đích: “Không nói nhiều, rốt cuộc mi có đưa ta vào thế giới ảo gặp Tịch Dạ không?”
[Ta đang bị chủ nhân giam trong phòng tối. Trứng không mang nổi mình trứng(*), còn có thể đưa cô đi đâu?]
(*)Câu gốc là “Ốc không mang nổi mình ốc”, nhưng Hắc Khuyển sửa lại cho phù hợp thân phận quả trứng của nó.
“Mi bị bắt giam? Vậy thì càng hay. Vừa vặn có thể ký khế ước nhận ta làm chủ nhân, ta cứu mi ra ngoài, còn mi đưa ta đi tìm Tịch Dạ.”
Khuynh Diễm bắt đầu nêu lợi ích lôi kéo: “Ta chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho hắn, không giống chủ nhân hiện tại của mi.”
Hắc Khuyển: […] Làm gì? Muốn dụ dỗ nó hả?
Nó là một hệ thống có tấm lòng trung trinh tiết liệt, không có chuyện phản bội đâu nhé!
Khuynh Diễm chậm rãi nói tiếp: “Chờ khi ta làm chủ nhân mi, ta sẽ đổi tên mi thành Trứng Nhỏ, rồi sau này tất cả mọi người đều gọi mi là Trứng Nhỏ. Cảm thấy thế nào?”
Hắc Khuyển: […] Cảm thấy tấm lòng trung trinh tiết liệt bắt đầu lung lay dữ dội.