Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 490: Chương 490: Bách Linh Chi Chủ (4)




Hai tháng trước, Lam Hỏa đã chủ động đi tìm Khuynh Diễm, hắn nói mình phát hiện số lượng ma quỷ thời gian gần đây sụt giảm một cách kỳ quái.

Hơn nữa, hắn còn đề nghị cô tới thông đạo Bách Linh kiểm tra tình hình.

Mà cũng trong lần đi kiểm tra đó, Khuynh Diễm đã bị kéo vào không gian hệ thống của Hắc Khuyển.

Sự trùng hợp này khiến người ta mơ hồ cảm thấy… Lam Hỏa có vấn đề.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn thật sự có âm mưu, vậy tại sao hắn phải đích thân tìm cô để rước lấy nghi ngờ?



Đám tiểu quỷ cho rằng, giới hạn tồn tại lâu nhất của một linh hồn là trăm năm, sau đó sẽ rơi vào kết cục tiêu tán.

Nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Có một nơi đặc biệt được pháp tắc Bách Linh thiết kế, cho phép linh hồn trường tồn suốt ngàn năm vạn năm, sở hữu quỷ thọ vô tận.

Nhưng đừng nghe mà vội vui mừng, bởi vì sự vô tận này, không phải may mắn, mà là bất hạnh!

Cửu U Huyệt!

Nơi chứa các hình phạt tàn khốc nặng nề nhất!

Những đại quỷ thâm niên đều lưu truyền, thà rằng đến mười tám tầng địa ngục của Âm Giới, chứ tuyệt đối đừng rơi vào chín mốc huyệt động tại Bách Linh.

Bởi vì địa ngục còn đếm được ngày tháng, chờ sau khi chịu đủ đọa đày, sẽ có thể thoát ra trở về luân hồi.

Nhưng Cửu U Huyệt thì chính là sự giày vò vô tận, hồn phách không thể tiêu tán, cũng không được phép siêu sinh!

Ngàn năm vạn năm, vĩnh viễn trừng phạt!

Chỉ có những ác quỷ sát niệm sâu nặng, lúc sinh thời gây tội nghiệt tày trời, sau khi chết lại tiếp tục giết hại người vô tội, mới bị ném tới chịu hành hạ ở Cửu U.

Khuynh Diễm đi xuyên xuống lối vào ngay miệng núi lửa, luồng khí nóng bên dưới mãnh liệt bốc lên khiến ngoại bào huyết sắc của cô càng thêm đỏ sẫm.

Dòng nham thạch sục sôi cuộn trào, bọt khí ùng ục dữ tợn kia có thể làm nóng chảy tất cả những vật cứng rắn nhất.

Thế nhưng các ác quỷ bị trói dưới nham thạch vẫn phải giữ nguyên hình dáng để chịu đựng giày vò. Thân thể chúng không ngừng giãy giụa, tiếng gào thét đáng sợ như gai nhọn chọc vào màng nhĩ.

Tròng mắt vằn vện tia máu của chúng hướng về thiếu nữ đang đứng trên cao, ánh nhìn phẫn hận như muốn nhào lên lóc da xẻ thịt cô!

Khuynh Diễm vẫn dửng dưng đi về phía trước, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn chúng lấy nửa lần. Sự đe đọa cùng thống khổ của chúng, cũng chẳng hề khiến cô bận tâm.

Bất chợt, một cục bông màu tím không rõ từ nơi nào nhảy tới!

Nó dang rộng hai tay hai chân bổ nhào vào người Khuynh Diễm.

Cô nhanh chóng phản xạ lùi lại.

Tiếng “bẹp” to tướng vang lên, cục bông màu tím té dập mặt xuống đất.

Nó ủy khuất ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt tròn tròn mũm mĩm, hình thể thấp lè tè như quả dưa hấu tinh.

Thì ra nó là một đứa bé trai, vẻ ngoài chỉ tầm ba, bốn tuổi.

Nó mặc bộ quần áo liền thân lông xù, hình con khủng long màu tím.

Có lẽ vì quanh năm canh giữ bên dòng nham thạch, nên làn da nó bị hun thành viên chocolate nâu sáng, béo núc ních nhưng cũng rất khỏe khoắn.

Chờ khi bò dậy đứng vững vàng, nó liền đạp đạp một chân về đằng sau lấy đà, rồi lần nữa dang rộng hai tay phóng về phía Khuynh Diễm.

Âm thanh non nớt phấn khích gọi: “Mami ơi!”

Khuynh Diễm: “...” Mami cái mẹ mi!

Ta không có con!

Cút ra!

Không được ăn vạ ta!!

Tử Hỏa quyết liệt nhào tới, Khuynh Diễm giơ tay ấn đầu nó cản lại, không để nó chạm vào cô.

Nhưng nó vẫn tiếp tục dùng đầu ủi ủi ủi, hai tay huơ huơ muốn bơi lên: “Mami, sao lâu như vậy mới tới thăm con? Con rất nhớ mami!”

Gân xanh trên trán Khuynh Diễm giật giật, đè nén xúc động ngăn mình xách đứa bé này nhấn xuống nham thạch.

Sở dĩ cô ám ảnh với việc bị ăn vạ, chính là vì thằng nhãi ranh Tử Hỏa!

Khi nó vừa đến Bách Linh Giới, nó chỉ mới vừa tròn ba tuổi, bị mẹ vứt bỏ mà chết. Quỷ anh là loài quỷ đáng sợ nhất, bởi chúng chưa hình thành nhận thức đúng sai, chỉ biết ngang tàng bạo ngược làm thứ chúng thích.

Thời điểm đó tính cách Khuynh Diễm vẫn rất thiếu kiên nhẫn, đương nhiên không có chuyện dỗ dành Tử Hỏa như dỗ dành Tịch Dạ bây giờ.

Mỗi lần Tử Hỏa làm sai, cô đều nóng nảy tét mông nó!

Vậy mà thế quái nào cuối cùng nó lại nhận định cô là mẹ!

Thời thời khắc khắc đều bám theo cô!

Khuynh Diễm càng đánh đòn Tử Hỏa, nó càng hăng hái xem cô như mẹ ruột.

Di Lão nói có lẽ lúc còn sống nó bị mẹ bạo hành, nên mới nhầm tưởng rằng cô đánh nó, chính là cô rất yêu thương nó.

Khuynh Diễm hoàn toàn không hiểu được logic này, cô chỉ biết mình bị ăn vạ đến sắp sửa phát điên rồi.

Di Lão sợ cô thật sự điên lên, sẽ trực tiếp cắn nuốt luôn Tử Hỏa! Vì vậy ông đã nỗ lực dành thời gian cải tạo lại tư tưởng nó.

Dạy nó biết khi một người yêu thương một người, họ sẽ không đối xử bằng bạo lực.

Tử Hỏa dần dần tiếp thu khái niệm mới, nhưng trớ trêu là nó vẫn không chịu thay đổi nhận thức Khuynh Diễm là mẹ nó!

Thật sự phiền phức chết quỷ!

Khuynh Diễm một bên giơ tay chặn đứa nhóc muốn nhào vào lòng mình, một bên nhạt giọng hỏi: “Ai cho cậu phá hỏng lửa ma trơi?”

Tử Hỏa đang náo lập tức khựng lại, sau đó liền nhanh chóng lùi lùi về sau, chột dạ lắc đầu: “Con... con không có phá…”

“Không có?” Khuynh Diễm trực tiếp mở đoạn phim vừa lấy từ chỗ Lam Hỏa, híp mắt cười hỏi: “Nhìn vào đây rồi trả lời lại lần nữa, ai cho cậu phá hỏng lửa ma trơi?”

Tang chứng vật chứng rành rành, Tử Hỏa hết đường chối cãi.

Đôi mắt nó bắt đầu ngân ngấn nước, há miệng chuẩn bị mở đài phát thanh tiếng khóc thần cấp!

Khuynh Diễm nhanh nhẹn bịt đài phát thanh của nó lại, hung hăng đe đọa: “Khóc một tiếng, đánh một trăm cái.”

Không được ăn vạ ta!

Đau đầu quá!

Tại sao cả thế giới đều muốn ăn vạ tiểu nha đầu thiện lương!

Sau khi được Di Lão cải tạo tư tưởng, Tử Hỏa đã lý giải rằng nếu Khuynh Diễm đánh đòn nó, nghĩa là cô hết thương nó rồi.

Vì vậy nó vội nén nước mắt xuống, thút tha thút thít kể: “Lúc đó con đói quá… mà thức ăn cứ bay qua bay lại trước mặt con, nên con mới mở kết giới vào ăn một chút...”

Thật sự chỉ ăn một chút thôi.

Dù con rất thèm, nhưng con vẫn tiết kiệm thức ăn lắm, hôm nay ngắt chân trái của con quỷ A, ngày mai ngắt chân phải của con quỷ B, rồi ngày kia ngắt tiếp tay trái của con quỷ C... cứ ăn từ từ như vậy, không làm sụt giảm số lượng ác quỷ của mami đâu.

Chỉ khiến chúng mất vài bộ phận cơ thể thôi, vậy mà mami cũng hung dữ với con…

Khuynh Diễm nhìn dáng vẻ vẫn chưa biết sai của nó, hít sâu kiên nhẫn, chỉ rõ lỗi lầm: “Cậu để ác quỷ sổng chuồng chạy khỏi Cửu U Huyệt, giờ cậu còn chưa phát hiện?”

Tử Hỏa tự tin khẳng định: “Con trông chừng rất cẩn thận, không có quỷ sổng chuồng!”

“Cậu chắc không?” Khuynh Diễm mỉm cười, bẻ khớp tay khởi động: “Giờ tôi xuống đó đếm số lượng, thiếu một con quỷ, tét mông một ngàn cái.”

Tử Hỏa nghe vậy liền sợ sệt: “Mami… mami để con làm!”

Dứt lời, nó liền giơ ngón tay mập ú lên đếm số: “Một.”

“Hai.”

“Ba. Sau số ba là số…”

“Sáu.”

“Chín.”

“Mười...”

“Con mới học đếm tới số mười à, sau đó là số bao nhiêu nữa vậy mami?”

Khuynh Diễm: “...” Hay là bây giờ ta trực tiếp nhúng nó xuống nham thạch đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.