Huyền Hỏa âm thầm quyết định, hắn sẽ nhân lúc Khuynh Diễm vắng mặt, tranh thủ thời gian đi giết Hỗn Độn.
Chỉ cần Hỗn Độn không tới Bách Linh, vậy thì mọi thứ ở đây đều vĩnh viễn không thay đổi.
Cô vẫn là chủ nhân của hắn, không ai được phép thay thế cô!
“À đúng rồi.” Khuynh Diễm bước tới bậc thang đình viện, đột nhiên quay đầu như vừa nhớ ra gì đó, mỉm cười dặn dò: “Chỉ có hồn phách tôi rời đi, còn thân thể vẫn đặt tại cấm địa. Cậu cần canh gác khu vực đó cẩn thận, nếu không...”
Cô hơi dừng lại, kéo dài giọng hù dọa: “Xảy ra sự cố thì tôi không trở về được nữa nhé.”
Huyền Hỏa khựng lại, bàn tay siết chặt cán thương, thái độ rõ ràng không hề tình nguyện: “Được.”
Cô chắc chắn là cố ý!
Cố ý giao cho hắn nhiệm vụ này, để hắn không còn thời gian đi giết Hỗn Độn!
Di Lão từng nói, cô rất giỏi điều binh khiển tướng, khiến cấp dưới phải phục tùng mệnh lệnh cô.
Quỷ quân bọn hắn đều là những kẻ tính tình cổ quái, đầu óc bướng bỉnh không dễ khống chế, nhưng từ lúc cô tiếp quản Bách Linh đến nay, bọn hắn chưa từng làm ra chuyện gì vượt khuôn phép.
Không phải bọn hắn ngoan ngoãn, mà là bọn hắn căn bản không có cơ hội vượt khuôn!
Giống như hắn hiện tại, nếu lựa chọn giữa bảo vệ an nguy của cô và truy tìm Hỗn Độn, hắn chắc chắn sẽ ở lại cấm địa bảo vệ cô.
Rõ ràng cô có thể giao việc này cho Di Lão, thế nhưng lại đem đẩy lên người hắn, khiến hắn bị buộc bận rộn!
Huyền Hỏa càng nghĩ càng thấy tức giận, bàn tay siết chặt cán thương, khuôn mặt lạnh tanh đằng đằng sát khí bay vụt đi.
Khuynh Diễm yên lặng nhìn theo dáng vẻ xù lông của hắn, đáy lòng thầm suy đoán, kẻ phản bội… hẳn là không phải đứa nhóc ruột để ngoài da này.
Nhưng cô chỉ ngẫm nghĩ thoáng qua, sau đó liền quay về đường cũ, tiếp tục tiến vào khu rừng rậm bên cạnh bờ sông.
Bách Linh Giới chẳng phân ngày đêm, bầu trời luôn là một màu đen kịt u ám, đương nhiên cũng chẳng tồn tại những thứ xa xỉ như nhật nguyệt tinh tú.
Ánh sáng duy nhất tại Bách Linh, là những đóa hoa U Mặc nằm rải rác, và vô số lửa ma trơi lam nhạt lơ lửng giữa không trung.
Ở thế giới nhân loại, lửa ma trơi sinh ra từ thi thể con người và động vật chết. Nhưng tại Bách Linh, đồ vật này lại là sản phẩm thuộc về Nhị quỷ quân, Lam Hỏa.
Càng đi sâu vào rừng, mật độ lửa càng tăng lên dày đặc.
Đến điểm cuối cùng của bìa rừng bên kia, thì quang cảnh không còn là rừng cây thành trấn thời cổ đại, mà đã biến thành nhà cao tầng cùng những kiến trúc khoa học kỹ thuật đồ sộ quy mô.
Một khu thành thị lớn như thế, nhưng chỉ toàn lửa ma trơi dập dìu trôi nổi, đến bóng dáng của nửa con quỷ cũng không có.
Bởi vì không hồn phách nào thèm chết đến mức chuyển vào địa bàn của Nhị quỷ quân.
Ngay cả những ma quỷ lúc sinh thời tại kỷ niên hiện đại, thì sau khi chết đi, chúng cũng thà làm quen với điều kiện thiếu thốn vật chất của khu thành cổ, còn hơn đặt chân tới nơi này.
Vì sao ư?
Cũng không phải vì Lam Hỏa quá hung hăng, mà là hắn...
Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, một người đàn ông khoảng hơn hai mươi lăm tuổi xuất hiện trước mặt Khuynh Diễm.
Hắn mặc bộ tây trang xanh lam nhã nhặn, gọng kính mạ vàng gác trên sóng mũi, lớp thủy tinh che giấu đi cảm xúc sâu thẳm dưới đáy mắt.
Nhìn vào hắn, khiến người ta liên tưởng đến một vị tổng tài lãnh đạm cao quý, khí chất cấm dục cự người ngàn dặm.
Đặc biệt là trên vai trái hắn, có một sinh vật nho nhỏ khoảng bằng ngón tay cái, đôi cánh màu xanh của nó không ngừng bay lên bay xuống, vẫy vẫy tay chào Khuynh Diễm.
Lam Hỏa hướng ánh mắt nhìn cô, môi mỏng nhếch lên thốt ra một chữ: “Chào.”
Đối với tên quỷ quân này, Khuynh Diễm không muốn nói chuyện dông dài, trực tiếp tiến vào trọng tâm hỏi: “Có ác quỷ thoát khỏi Cửu U Huyệt, cậu biết không?”
“Biết.” Lam Hỏa kiệm lời đáp.
Khuynh Diễm nhíu mày: “Là ai làm?”
Hệ thống lửa ma trơi của Lam Hỏa không phải để thắp sáng đường phố Bách Linh, mà nó hoạt động tương tự camera giám sát, ghi lại mọi việc diễn ra nơi này.
Muốn điều tra bất kỳ chuyện gì, đều có thể đến hỏi hắn.
Lam Hỏa đưa tay điểm lên không trung, màn ảnh lập thể trong suốt lập tức xuất hiện.
Bên trên khung hình, một khối bông mềm màu tím đang lén lút ngó nghiêng ngó dọc, hai giây sau... lửa ma trơi liền vỡ thành bùn nát!
Đoạn video chỉ vỏn vẹn năm giây, chẳng biểu hiện cụ thể nội dung gì.
Nhưng vừa nhìn thoáng qua khối bông kia, Khuynh Diễm liền đoán được: “Tử Hỏa?”
Lam Hỏa gật đầu, chậm rãi nói từng chữ: “Đói.”
“Ăn.”
“Hỏng.”
“Không.”
“Biết.”
Thật sự là nói từng chữ theo nghĩa đen!
Khuynh Diễm: “...”
Đây là nguyên nhân cô không muốn giao tiếp với hắn.
Dù hắn đang nói tiếng người, nhưng xin lỗi người hay quỷ đều từ chối hiểu ngôn ngữ của hắn!
“Ý của Lam Hỏa đại nhân là, Tử Hỏa đại nhân cảm thấy bụng đói cồn cào, nên đã lén lút vào Cửu U Huyệt trộm ăn ác quỷ.” Sinh vật nhỏ bay bay chủ động phiên dịch.
“Tử Hỏa đại nhân làm hỏng lửa ma trơi để phi tang chứng cứ ăn vụng. Chuyện này tương đương với camera mất tín hiệu, vì vậy Lam Hỏa đại nhân không biết ác quỷ là do ai thả.”
Khuynh Diễm thoáng im lặng, chợt chuyển chủ đề hỏi: “Lần trước cậu nói điều tra số lượng du hồn sụt giảm, tiến triển đến đâu rồi?”
Lam Hỏa ngắn gọn súc tích trả lời từng chữ: “Chủ, tinh, thi, lớn, tra.”
“...” Khuynh Diễm lần nữa lâm vào trầm mặc.
Sinh vật nhỏ tiếp tục lên sàn phiên dịch: “Có khả năng kẻ tình nghi đang ở đại thế giới, thuộc loại thế giới chủ chốt.”
“Nơi đó là thời đại tinh tế, con người sống rải rác khắp các tinh cầu trong vũ trụ, khoa học kỹ thuật đạt đến trình độ cao nhất, những gì bất khả thi đều biến thành khả thi.”
“Phạm vi quá rộng lớn, Lam Hỏa đại nhân cần thời gian điều tra thêm.”
Một loạt thông tin như vậy, nhưng hắn chỉ nói vỏn vẹn năm chữ, ngoài con sinh vật này ra thì quỷ tổ tông cũng không thông được não hắn!
Nhưng không sao, Khuynh Diễm đã sớm làm quen với điều này.
Cô cân nhắc vài giây rồi chậm rãi phân phó: “Theo dõi đại thế giới số hiệu S505, tinh cầu Hạo Đế.”
“Ai?” Lam Hỏa nghi hoặc nâng gọng kính.
Lần này thì Khuynh Diễm hiểu được, hắn hỏi cô muốn hắn theo dõi ai.
“Người thừa kế Hỗn Độn, tạm thời chưa rõ danh tính, cậu cứ giám sát trước đi.”
Đáy mắt Lam Hỏa thoáng hiện kinh ngạc, hiếm khi nói trọn vẹn hai chữ: “Hỗn Độn?”
Khuynh Diễm không muốn giải thích, mà chỉ nhạt giọng dặn dò: “Tôi sẽ rời khỏi Bách Linh một thời gian, cậu ở đây phải chú ý Huyền Hỏa, không được để hắn hành động lỗ mãng.”
Lam Hỏa nhíu mày: “Đâu?”
Tại sao cô phải đi?
Đi đâu?
Khuynh Diễm phiền chán nhìn hắn: “Bớt hỏi nhiều, nói chuyện với cậu quá tốn nơ-ron thần kinh. Tạm biệt.”
Lam Hỏa biểu thị, đây không phải tốn nơ-ron thần kinh, mà đây là kích thích trí não phát triển.
Chủ nhân đúng là tầm nhìn thiển cận!