Vai diễn Khuynh Diễm đảm nhận là một vị thừa tướng tên gọi Tịnh Doanh, người nắm giữ quyền lực khuynh đảo triều chính.
Nhưng thân phận thừa tướng này có một bí mật, kỳ thực hắn... là nữ nhân.
Tịnh Doanh là công chúa tiền triều, cải trang thành nam trà trộn vào hàng ngũ quần thần, vì muốn khôi phục giang sơn của hoàng tộc đời trước.
Theo kịch bản, nhân vật này chỉ tham gia chính trị, không phát triển tuyến tình cảm. Nhưng để ngụy trang cho giống nam nhân, Tịnh Doanh đã tự tạo dựng hình tượng rất phong lưu.
Gặp mỹ nữ liền trêu chọc, thường xuyên lui tới lầu xanh, trong phủ có hàng ngàn thiếp thất, một đêm ngủ với mười... Khụ, trợ lý đột ngột dừng lại, không tiếp tục kể chi tiết thêm nữa.
Bởi vì hắn phát hiện bình giấm bên kia đang đổ lan tràn khắp văn phòng rồi!
Hắn sợ Diêm tổng không khống chế được, người bị họa vô đơn chí đầu tiên sẽ là hắn!
Trợ lý nhanh chóng nghĩ cách tự cứu: “Thật ra, lên giường với mười nữ diễn viên chỉ thuần khiết là nằm chung giường, chứ hoàn toàn trong sáng, không làm gì hết. Vì Tịnh Doanh cũng là nữ, nếu có làm, thì cùng lắm là ôm...”
Cốp!
Loảng xoảng!
Tách trà trên bàn rơi vỡ xuống đất!
Trợ lý cứng ngắc nuốt nước bọt, giữ vững tinh thần không bỏ chạy.
Diêm Túc ngẩng đầu, âm thanh bình tĩnh nói: “Tôi lỡ tay.”
Trợ lý: “...” Hai mắt tôi rõ ràng nhìn thấy ngài chẳng lỡ tay chút nào...
“Cậu nói tiếp đi.” Diêm Túc từ tốn nhắc nhở, ngữ khí ẩn giấu giông bão đang tùy thời kéo đến.
Trợ lý đảo mắt một cái, vô cùng linh hoạt nắm bắt chuyển giao thông tin: “Không ôm, không ôm. Tôi sẽ yêu cầu đạo diễn Trần không để Kiều tiểu thư ôm ai hết!”
“Làm vậy không tốt.” Diêm Túc từ chối cách này, thái độ rộng lượng nói: “Đừng ảnh hưởng đến công việc của cô ấy.”
Trợ lý khựng lại hai giây, sau đó một tia sáng lóe qua trí não, hắn sâu sắc thấu hiểu gật gật đầu: “Tôi sẽ bàn riêng với đạo diễn Trần, đảm bảo không để Kiều tiểu thư biết Diêm tổng can thiệp vào kịch bản.”
Diêm Túc lúc này mới hòa hoãn xuống: “Cậu ra ngoài đi. Gọi người vào dọn dẹp giúp tôi.”
“Vâng.”
Trợ lý ổn định rời khỏi phòng, nhưng cửa vừa đóng lại, hắn liền khuỵu chân muốn ngã xuống.
Tâm hắn quá mệt!
Hắn dám đem tính mạng ra thề, cả thế giới này ngoại trừ hắn, không ai làm nổi chức vụ trợ lý của Diêm tổng.
Nhìn mà xem, ngài thường xuyên chơi trò đuổi hình bắt chữ.
Có khi ngài nói thế này, thì nó đích thực là thế này. Nhưng cũng có khi ngài nói thế này, thì nó lại là thế kia.
Còn khó chiều hơn bạn gái õng ẹo của hắn nữa!
Diêm tổng mà cứ mưa nắng bão tuyết như vậy, đảm bảo độc thân vạn năm không ai thèm rước!
—
Tấm bảng đen chuyên dụng cho phim trường được gạt xuống, phía trên viết: [Nữ Đế, hồi 36, cảnh 30, lần quay thứ nhất.]
“Tất cả chuẩn bị! Diễn!”
Sau hiệu lệnh, mọi máy quay lập tức tập trung vào vị trí trung tâm.
Giữa vườn hoa trong phủ đệ xưa cũ, Khuynh Diễm mặc thanh y cổ trang dành cho nam nhân, mái tóc dài tựa suối thác mềm mại rơi xuống, được buộc hờ bằng sợi dây tối màu giản dị.
Tay cô cầm quạt vẽ tranh sơn thủy, ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc cỡ lớn, tạo hình phong lưu tao nhã, lại ẩn hiện quyền thế thâm sâu của bậc quý nhân.
Cô chậm rãi gấp tán quạt ngọc, dùng nó nâng cằm thiếu nữ đang đứng ở đối diện.
“Tiểu mỹ nhân nhà ai, giữa đêm thanh vắng sao lại đi lạc vào phủ bổn thừa tướng? Chẳng lẽ nàng...” Khuynh Diễm nhếch môi, nụ cười tựa tiếu phi tiếu, nghiêng đến thì thầm hỏi: “Muốn cùng ta đồng sàng cộng chẩm*?”
(*)Đồng sàng cộng chẩm: ngủ cùng giường, đắp cùng chăn.
Đạo diễn Trần ở bên ngoài hai mắt bừng sáng. Đúng đúng, chính là biểu hiện như thế!
Kiều tiểu thư quả không hổ danh Ảnh Hậu, diễn xuất vô cùng tự nhiên!
Tư thái trêu chọc mỹ nữ cứ như toát ra từ trong bản tính thật của cô vậy! Nhìn không một chút giả luôn!
Đem diễn viên nam tới so sánh, chưa chắc đã làm được dáng vẻ ngả ngớn mà không phản cảm, đùa giỡn mà vẫn soái khí như cô.
Khuynh Diễm nâng cán quạt lên, ép người đối diện ngửa mặt nhìn mình.
Dung mạo cô gái kia dần hé lộ… là nữ chính thuần khiết ngây thơ của bộ phim, Hà Điềm Điềm.
Ánh mắt cô ta đụng vào ánh mắt Khuynh Diễm, khoảng cách hai người quá gần, khiến nhịp tim cô ta bất giác nảy mạnh.
Không phải cảm xúc vừa thẹn vừa giận như trong kịch bản ấn định, mà là một nỗi khiếp sợ không tên đang tràn ra khắp đáy lòng cô ta.
Bản năng sinh tồn khiến thân thể Hà Điềm Điềm căng chặt, cứ như Khuynh Diễm không phải đồng loại, mà là một giống loài rất hung ác đang chuẩn bị xông đến vồ mồi.
Chỉ cần một giây không cẩn thận, cô ta sẽ lập tức ngã xuống, tan xương nát thịt!
Bàn tay Hà Điềm Điềm run rẩy. Cảm giác này… cảm giác này y hệt lúc cô ta tiếp chuyện kẻ tống tiền!
“Tiểu mỹ nhân sao thất thần vậy? Bị dung mạo anh tuấn của bổn thừa tướng câu mất hồn phách à?” Khuynh Diễm hơi nheo mắt, tiếng cười đột ngột trầm xuống: “Ta nhìn trúng ngươi rồi. Đời này, ngươi chạy không thoát đâu!”
“Là cô!” Hà Điềm Điềm khiếp sợ đứng bật dậy: “Chắc chắn là cô!”
Kiều Khuynh Diễm, cô dám tống tiền tôi!
Đồ khốn kiếp!
Tôi sẽ vạch trần bộ mặt cô!
“Cắt!” Đạo diễn Trần cầm loa nói vọng đến: “Cô Hà, sai tính cách nhân vật rồi.”
Hà Điềm Điềm giật mình bừng tỉnh, lúc này cô ta mới nhận ra hành động mất kiểm soát của mình.
Bàn tay cô ta vẫn đang chỉ thẳng vào mặt Khuynh Diễm, thái độ ác ý cuồn cuộn phô bày trước mọi người.
Hà Điềm Điềm vội rụt tay lại, cúi đầu quay về bộ dáng nhu thuận yếu ớt.
Tuyệt đối không thể phá hỏng hình tượng. Cô ta muốn trở thành ngọc nữ, nếu để đồng nghiệp lan truyền tin đồn xấu, sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của fan hâm mộ sau này.
“Xin lỗi đạo diễn Trần, lúc nãy Kiều lão sư đột nhiên đổi thoại, nên tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào.” Hà Điềm Điềm nhỏ giọng giải thích.
Lời này mặt ngoài là nhận sai, nhưng ý tứ bên trong chính là đổ lỗi cho Khuynh Diễm.
Một Ảnh Hậu dày dặn kinh nghiệm, lại tự ý đổi kịch bản, ép thoại một tiểu bối mới vào nghề.
Nói nhẹ là thiếu tinh tế, còn nói trắng ra là bắt nạt đàn em!
Cảnh diễn vừa rồi bị hỏng, còn không phải tại Khuynh Diễm sao?. Đam Mỹ Hài
Nhưng đạo diễn Trần không cho là vậy. Trong lúc diễn xuất, có thể phiêu theo cảm xúc nhân vật mà ngẫu hứng thêm thoại hoặc cảnh diễn.
Chỉ cần thích hợp, đều sẽ được giữ lại.
Đôi khi những thứ ngẫu hứng thêm vào, còn có thể trở thành điểm nhấn của bộ phim.
Vì vậy đạo diễn Trần công tâm nói: “Chỉ mới quay hỏng lần đầu, không sao hết, mọi người chuẩn bị làm lại lần nữa.”
“Vừa rồi Kiều lão sư thể hiện rất tốt nét phong lưu của Tịnh Doanh, cứ giữ nguyên lời thoại đó. Còn cô Hà, tiếp theo cô nên đáp trả thế này...” Đạo diễn Trần tỉ mỉ hướng dẫn.
Hắn biết Hà Điềm Điềm còn ít kinh nghiệm, nên không thể phản ứng linh hoạt.
Vậy nên hắn rất kiên nhẫn chỉ bảo từng chi tiết, từ động tác đến nội tâm nhân vật.
Nhưng Hà Điềm Điềm căn bản không hề lắng nghe, mà trong lòng chỉ đang chăm chăm khó chịu.
Rõ ràng là Kiều Khuynh Diễm ép thoại!
Dựa vào mình là Ảnh Hậu nhiều kinh nghiệm, bắt nạt một người mới vào nghề!
Đạo diễn Trần xử trí thiên vị chèn ép!
Nhưng Hà Điềm Điềm không biết, Khuynh Diễm chỉ mang danh Ảnh Hậu, chứ cô đâu có ký ức nguyên chủ.
Kiếp này cô ta ít nhất cũng đã đóng phim một năm, còn Khuynh Diễm cùng lắm là xem mấy chục bộ phim truyền hình não tàn thôi.
Muốn hỏi vì sao cô diễn quá xuất thần?
Khuynh Diễm biểu thị, mời đi hỏi ông trời, vì cớ gì lại sinh ra một người tài mạo song toàn, tấm lòng nhân hậu, đức độ hoàn mỹ như cô!
[Đúng vậy! Người chơi số 33 là lợi hại nhất!] Lang Tinh nhanh nhẹn hưởng ứng.
Khuynh Diễm: Mi bớt liếm giày ta đi.
Lang Tinh: [...]
*
Mấy hôm nay cáp quang có vấn đề, làm ảnh hưởng tới app, nên Vũ không đăng truyện cũng không trả lời bình luận được.
Hôm qua tải VPN về sử dụng song song, mới có thể truy cập lại nè. Nếu bạn nào wifi chập chờn không vào được app, thì thử tải VPN nha.
Còn một chuyện nữa, Vũ biết mọi người hóng bão chương, nhưng vừa vào học lại, Vũ không thể đăng nhiều. Mong mọi người chờ qua thời gian này, để Vũ sắp xếp ổn việc học, sau đó chắc chắn sẽ có bão chương nha.