Hai tuần sau, tại phim trường “Nữ Đế“.
Chát!
Tiếng tát tay thanh thúy vang lên, chỉ nghe thôi đã đủ thấy da mặt đau rát.
Cô gái đang quỳ dưới đất lập tức ngẩng đầu, bạch y mềm mại rũ xuống, tạo hình điềm đạm đáng thương, nhưng ánh mắt lại lóe lên phẫn hận ác liệt.
“Cắt!”
Đạo diễn Trần đột ngột hô dừng, hướng đến người đang quỳ nhắc nhở: “Cô Hà, nhân vật Hoa Linh Đàm là một thiếu nữ thùy mị ngây thơ. Khi bị ức hiếp, cảm xúc nên kinh ngạc khó tin, chứ không phải căm phẫn độc ác.”
Hà Điềm Điềm khựng lại, cúi đầu che đi lãnh ý dưới đáy mắt.
Chờ khi ngẩng lên, đã là nụ cười dịu dàng: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi chưa nắm bắt tốt tâm lý nhân vật.” Đáng hận!
Lúc nãy khi diễn tập, rõ ràng ai cũng ngầm hiểu cảnh tát mặt chỉ cần giả vờ đánh là đủ.
Thế nhưng khi vào máy quay, đối phương lại thật sự dùng lực đánh cô!
Đạo diễn Trần chẳng những không bênh vực, mà còn trách cô không làm tròn vai!
Nếu bây giờ cô lên tiếng, sẽ bị họ cho rằng cô ra vẻ đại tiểu thư, phá hủy hình tượng hiền lành nhu thuận lâu nay cô khổ công xây dựng.
Hà Điềm Điềm nhẫn nhục nhịn xuống, nhưng ánh mắt khi liếc qua hướng đối diện vẫn không giấu nổi ác ý.
Kiều Khuynh Diễm, cứ chờ đó!
Cái tát hôm nay, tôi thề ngày sau sẽ trả đủ!
Khuynh Diễm đang ngồi uống sữa chua, chợt cảm nhận được hận ý bắn tới, cô liền hào phóng đáp trả cho nữ chính một nụ cười rạng rỡ.
Trừng mắt nhìn ta làm gì?
Người tát mi cũng đâu phải ta, tự nhiên lại hung dữ với ta à.
Làm ta tổn thương rồi nè.
Lát nữa về phải đưa tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho ta đấy!
Lang Tinh giải thích: [Trong lúc Hà Điềm Điềm chật vật chịu khổ, lại nhìn thấy cô uống sữa chua mỉm cười, nên cô ta mới thống hận.]
Khuynh Diễm đập tay bác bỏ. Nhảm nhí!
Đây là sữa chua tiểu ăn vạ mua cho ta, không vừa uống vừa cười, chẳng lẽ vừa uống vừa khóc?
Lang Tinh: […] Trọng tâm nó trình bày nằm ở cách uống sữa chua sao?
Nhiều lúc nó không thể xác định, người chơi số 33 đang cố ý không hiểu, hay cô thật sự không hiểu.
Bởi vì nó phát hiện, cô rất thích giả điên.
Lang Tinh chợt hỏi: [Cô thấy ta thông minh không?]
Khuynh Diễm hờ hững đáp: “Cũng tạm.”
Nó tiếp tục hỏi, giọng ẩn ẩn chờ mong: [Vậy ta và Hắc Khuyển, ai thông minh hơn?]
Khuynh Diễm nói đúng sự thật: “Mi. Nhưng bọn mi đều không sánh bằng ta.”
[Đúng! Người chơi số 33 là lợi hại nhất!] Lang Tinh nhanh chóng hưởng ứng.
Khuynh Diễm nhíu mày. Con Gâu Đần này bị chạm mạch ở đâu à?
Trước đây nó rất ít khi trò chuyện với cô, thái độ lạnh băng xa cách.
Còn hiện tại, tuy giọng nó vẫn lạnh, nhưng lời nói nghe cứ như… nịnh nọt liếm giày?!
Khuynh Diễm lập tức cảnh giác.
Xê ra, xê ra!
Cỡ như mi, không có cửa trèo lên liếm giày ta!
Lang Tinh càng ngày càng phấn khích trước phương thức báo thù của Khuynh Diễm.
Dù cô không trực tiếp đánh Hà Điềm Điềm, thì cái tát vừa rồi, cũng không thiếu sự đóng góp của cô.
Mọi người đều biết Hà Điềm Điềm ngất xỉu ở buổi thử vai, thế nhưng cuối cùng vị trí nữ chính vẫn thuộc về cô ta.
Đương nhiên là do cô ta đút lót, dùng thủ đoạn cạnh tranh không công bằng.
Theo kịch bản gốc, đoàn phim “Nữ Đế” không nhiều diễn viên nổi tiếng, nên dù Hà Điềm Điềm mua vai, cũng không vấn đề gì.
Còn hiện tại đã phát sinh thay đổi, “Nữ Đế” trở thành bộ phim thu hút dư luận.
Trong đoàn toàn những minh tinh tuyến đầu, lại bị đẩy xuống đóng nữ phụ, làm nền cho một kẻ tuyến ba như Hà Điềm Điềm, đương nhiên trong lòng họ rất bất mãn.
Vì vậy suốt một tuần quay phim vừa qua, họ luôn ngấm ngầm làm khó cô ta. Người mới nãy nhân cơ hội vung tay tát, cũng chỉ là một trong số đông người không ưa Hà Điềm Điềm thôi.
Lang Tinh yên lặng ghi nhớ biện pháp này. Kẻ thù muốn mồi ngon, nó không cần ngăn cản, mà chỉ cần thay đổi địa điểm săn mồi.
Sau đó, thong thả chờ xem, kẻ thù của nó có còn đủ sức nuốt xuống miếng mồi kia hay không!
Trong lúc Khuynh Diễm đang trò chuyện với Lang Tinh, cô gái nhỏ ngồi ở sau lưng cứ thấp thỏm nhìn chằm chằm cô.
Người này tên Lộc Tiểu Manh, là nữ trợ lý vừa được Diêm Túc tuyển chọn, phân phó đi theo bên cạnh Khuynh Diễm.
Lộc Tiểu Manh mặc quần yếm jeans cùng áo thun trắng in hình thỏ con, tóc tết thành hai chiếc bím, cả người trông năng động đáng yêu, nhưng sắc mặt lại đầy sầu não lo lắng.
Nãy giờ chị Khuynh Diễm cứ lảm nhảm nói chuyện với ai vậy?
Đâu có người nào ngồi gần chị ấy đâu, chẳng lẽ… bệnh cũ của chị ấy tái phát? Vì thế mới nổi cơn nói chuyện một mình!
Không xong rồi, không xong rồi!
Lập tức cứu giá!
Khuynh Diễm đang nhàn nhã xem nữ chính bị vả mặt, thì chợt bị một cốc nước chắn ngang tầm mắt.
Lộc Tiểu Manh tận tình hỏi: “Có phải sáng nay chị quên uống thuốc không?”
“Tôi uống thuốc làm gì?” Khuynh Diễm không hiểu.
“Được được nha, chị không cần uống thuốc nha, đây là viên kẹo nhỏ nha, chị ngậm vào nuốt xuống là xong rồi nha.” Lộc Tiểu Manh cười dỗ ngọt, đưa một nắm thuốc tổ chảng tới.
Khuynh Diễm: “…” Tuy đầu óc thân thể này có vấn đề, nhưng hai mắt ta lại không mù.
Viên thuốc rành rành thế kia mà nói viên kẹo!
Lộc Tiểu Manh cười hì hì hì, dáng vẻ y hệt bà già bắt cóc con nít, bàn tay năng nổ lột lột thuốc.
Nhìn sự nhiệt tình thái quá này, Khuynh Diễm lập tức cảnh giác lùi lại: “Tôi không có bệnh, không muốn uống.”
“Chị uống đi, mỗi ngày hai liều, tinh thần khỏe mạnh!” Lộc Tiểu Manh dùng giọng ngon ngọt.
Khuynh Diễm tiếp tục nhấn mạnh khẳng định: “Tôi đã nói mình không có bệnh.”
Lộc Tiểu Manh tiếp tục nhấn mạnh đưa thuốc: “Những người bệnh tâm thần đều không thừa nhận bản thân có bệnh. Chị há miệng ra... A A A, để em đút cho chị cục cưng nè.”
Khuynh Diễm: “...”
“Kiều lão sư, cô chuẩn bị đi. Đạo diễn nói cảnh tiếp theo là đến lượt cô.” Nhân viên công tác bước đến thông báo, nụ cười tươi toe toét như đóa hoa cúc nở rộ.
Khuynh Diễm nhìn khuôn mặt hắn, sau đó lại nhìn khuôn mặt Lộc Tiểu Manh, biểu cảm của hai người này trông y hệt nhau!
Không chỉ họ, mà toàn bộ đoàn phim đều nhe răng cười như vậy mỗi khi nhìn thấy cô.
Còn đáng sợ hơn bệnh viện tâm thần Ánh Dương nữa!
Sao bọn họ lại nhiệt tình thái quá thế này?
Lẽ nào… phía sau có quỷ?!
—
Trợ lý vỗ ngực tự tin: “Diêm tổng yên tâm, tôi đã dặn dò cẩn thận. Mỗi người ở đoàn phim đều sẽ dùng nụ cười tươi tựa ánh mặt trời chào đón Kiều tiểu thư. Đảm bảo không để cô ấy cảm thấy lẻ loi ủy khuất.”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn chuyên tâm xử lý tài liệu, gật đầu tỏ ý đã nghe.
Trợ lý tiếp tục báo cáo: “Tôi đã hỏi đạo diễn Trần, nhân vật mà Kiều tiểu thư đảm nhận sẽ không có cảnh thân mật với diễn viên nam.”
Diêm Túc hơi khựng lại, sau đó nghiêm giọng nói: “Tôi không yêu cầu cậu hỏi việc này. Đó là nghề nghiệp của cô ấy, tôi không cấm đoán.”
Trợ lý lập tức thở phào: “Vậy thì tốt rồi, tôi còn lo Diêm tổng sẽ để ý việc Kiều tiểu thư lên giường với mười diễn viên nữ.”
Cốp!
Diêm Túc đập mạnh tách cà phê xuống!
“Lên giường với mười diễn viên nữ?”
Trợ lý sửng sốt dừng lại. Chẳng phải lúc nãy ngài vừa nói nghề nghiệp của cô ấy, ngài không cấm đoán sao?
Đột nhiên trở mặt làm tôi hết cả hồn!