Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 496: Chương 496: Ảnh Hậu Có Bệnh (3)




Buổi tối, tại một khu KTV* cao cấp, tiếng nhạc ẩn khuất phát ra từ các phòng bao cách âm.

(*)KTV: viết tắt của Karaoke Television, nơi hát karaoke.

Ở lối đi hành lang, vệ sĩ trong bộ tây trang đen đang đẩy xe lăn tiến về phía trước.

Ngồi trên xe là một người đàn ông trẻ tuổi.

Hắn mặc áo sơ mi tối màu, cúc áo trên cùng hơi mở, cả người đều cất giấu khí tức âm trầm áp bách, mang hơi hướng của sát thần hỉ nộ vô thường.

Bàn tay hắn có một vết sẹo bỏng từ nhiều năm, hình dáng trông cực kỳ dữ tợn. Nghe nói khuôn mặt hắn cũng bị lửa đốt thành đáng sợ như vậy, dung mạo kinh dị đến ma quỷ cũng phải e dè.

Người thừa kế Diêm thị, Diêm Vương sống của Lộc Thành, đại thiếu gia Diêm Túc.

Quanh năm đều đeo một chiếc mặt nạ bạc, che kín từ đường chân tóc đến sống mũi. Ngoài đôi môi mỏng lãnh đạm chưa từng mỉm cười, không ai rõ dung mạo hắn tròn méo ra sao.

Nhưng dựa vào vết bỏng và tính tình âm dương quái khí của hắn, mọi người đều chắc chắn khẳng định, hắn vô cùng xấu xí.

Vệ sĩ cúi thấp đầu, thái độ thập phần cẩn trọng nói: “Diêm tổng, Nhị lão gia và các vị cổ đông đang ở phòng bao 505.”

Nhị lão gia thừa biết, Diêm tổng ghét nhất những nơi ồn ào hỗn tạp như KTV, vậy mà còn cố ý chọn nó làm địa điểm tổ chức tiệc họp mặt thường niên.

Lỡ mà khiến Diêm Vương gia nổi giận, thì trời cũng không quản nổi hậu quả!

“Đừng… đừng mà… A… Buông… buông tôi…” Căn phòng số 501 bên cạnh chợt vọng ra tiếng rên rỉ.

Hiệu quả cách âm ở nơi này rất tốt, vậy mà lời cầu xin ái muội kia còn có thể lọt ra ngoài, chứng tỏ đối tượng bên trong đang hành sự vô cùng hung bạo.

Diêm Túc gõ đầu ngón tay lên thanh vịn xe lăn, sống lưng vệ sĩ tức khắc phát lạnh!

Vội vội vàng vàng đẩy xe lên phía trước, tránh xa căn phòng mờ ám kia.

Người trẻ tuổi thời nay, chuyện đó… táo bạo hoang dại cũng không có gì khó hiểu.

Nhưng xin lỗi, đầu óc cổ hủ của Diêm Vương gia không tiếp thu nổi! Dù hắn chỉ mới hai mươi chín, nhưng tư tưởng của hắn chính là ông già tám mươi!

Vệ sĩ phản ứng nhanh nhẹn, đẩy xe đi để tránh tổng tài nhà mình phát bệnh hỉ nộ vô thường.

Tiếc là đã quá muộn, Diêm Túc âm trầm hạ lệnh: “Nói Nhị lão gia tối nay đến thỉnh tội với tôi, đừng để tôi khiến Diêm thị phá sản.”

Vệ sĩ: “…” Diêm thị là tập đoàn của ngài đấy, Diêm Vương đại nhân!

Nó mà phá sản rồi thì ngài không còn làm tổng tài được đâu!

Tôi cũng mất công việc vệ sĩ luôn đó!

Tính tình liều mạng bất chấp như vậy, hỏi sao ai cũng khiếp sợ ngài!

Vệ sĩ một bên phun tào, một bên đẩy xe lăn vào phòng bao đã hẹn.

Khi bóng lưng hai người biến mất, âm thanh trong căn phòng 501 đang ngày càng trở nên thảm thiết…

Phía sau cánh cửa, một gã nam diễn viên không ngừng hoảng loạn kéo chốt khóa, cố gọi người đến cứu mình.

Nhưng bàn tay trắng xanh từ trong bóng tối đã vươn tới nắm lấy tóc gã, kéo đầu gã giật ngược ngửa lên.

Thân thể thiếu nữ chặn lại toàn bộ ánh sáng, ánh đèn mờ ảo cùng tiếng nhạc ồn ào hóa thành phông nền vặn vẹo, khiến vòng cung cứng ngắc trên môi cô càng thêm quỷ dị cổ quái.

Thiếu nữ hơi khom lưng, mỉm cười hỏi: “Anh nói, tôi dùng tiền ép anh lên giường?”

“Không... không có! Là tôi ăn nói xằng bậy! Là tôi vu oan cô! Hà tiểu thư, cầu xin cô... cầu xin cô tha thứ cho tôi!”

Nam diễn viên liên tục lắc đầu, ánh mắt gã tràn ngập sợ hãi, cứ như người nửa đêm giật mình tỉnh giấc, chợt nhìn thấy ma quỷ đang đứng ở đầu giường.

“Sao lại xin tôi tha thứ? Lúc ở trên báo, câu chuyện anh kể sống động lắm mà? Còn có danh sách diễn viên bị tôi lạm dụng nữa đấy.” Khuynh Diễm híp mắt cười, thái độ nhẹ nhàng hòa ái.

Nhưng sắc mặt nam diễn viên ngày càng tái xanh, gã vội vã chắp hai tay van cầu: “Hà tiểu thư, tôi sai rồi! Tôi không nên bôi nhọ cô, là tôi... là tôi nhất thời mê muội.”

“Tôi xuất đạo từ năm năm trước, nhưng đến giờ vẫn không tìm được chỗ đứng trong giới, nên tôi mới hồ đồ muốn mượn danh tiếng Ảnh hậu của cô cọ chút nhiệt, để mọi người chú ý...”

“Anh cho rằng tôi là đứa ngốc à?” Khuynh Diễm cắt ngang lời hắn.

Một chuỗi âm mưu được dàn xếp tỉ mỉ, rõ ràng có kẻ muốn đẩy nguyên chủ vào chỗ chết!

Hắn còn định đem lý do qua loa tới lừa cô?

“Cơ hội cuối cùng, nếu vẫn không nói thật, hôm nay anh đừng nghĩ toàn mạng rời khỏi đây.”

“Cô... cô muốn giết tôi?” Nam diễn viên nuốt nước bọt hỏi.

Gã không tin cô dám giết mình.

Giết người đền mạng, chắc chắn... chắc chắn cô chỉ đang hù dọa thôi!

Khuynh Diễm bất chợt bật cười, âm thanh hờ hững lẫn giữa tiếng nhạc ồn ào như lỗ kim li ti đâm vào da thịt, không thể nhìn rõ vết thương, lại đặc biệt khiến người ta bị giày vò đau đớn.

Ánh sáng kim loại phản chiếu trên đầu ngón tay cô, lưỡi dao phẫu thuật dí sát vào cổ gã diễn viên đang quỳ trên mặt đất.

Cô cố ý thở dài nói: “Tôi chợt không muốn giết anh nữa.”

Người kia còn chưa kịp vui mừng, thì đã bị mũi dao sắc bén nhấn xuống: “Giết thì quá dễ dàng. Loại đàn ông đặt điều bôi nhọ phụ nữ, đầu tiên nên bị cắt lưỡi, sau đó xẻo tai, tiếp theo là móc mắt, từ từ, từ từ tháo xuống từng bộ phận trên cơ thể. Vậy mới tốt đúng không?”

Kim loại lạnh băng đè sát động mạch cổ, giọng nói thiếu nữ như ma quỷ thều thào, khiến gã diễn viên sợ đến đánh mất âm thanh.

Gã chỉ thấy cả người mình lạnh run, hơi thở hỗn loạn muốn bấu víu cầu xin được sống sót!

“Đừng quên, tôi mắc bệnh tâm thần, giết anh….” Khuynh Diễm híp mắt cười, mũi dao dùng lực ghim vào giữa trán gã: “Cũng không cần đền mạng!”

Mi tâm nam diễn viên đau nhói, gã gần như nhìn thấy cảnh tượng mình bị đâm đến xương sọ nứt vỡ, máu chảy xuống bê bết khắp khuôn mặt, rồi gã sẽ biến thành bộ thi thể tại đây!

Người mắc bệnh tâm thần không khống chế được hành vi, cô sẽ thật sự giết gã!

Hà Khuynh Diễm sẽ thật sự giết chết gã!

Nam diễn viên sợ đến nước mắt tuôn trào, hoảng loạn hét lên: “Là Lục Lệ Trà! Lục Lệ Trà đưa tiền mua chuộc tôi! Hà tiểu thư, tôi không biết gì cả! Mọi chuyện đều là lỗi của cô ta!”

Khuynh Diễm hơi dừng lại. Lục Lệ Trà là ai?

Không có ký ức nguyên chủ để tham khảo, lát nữa lên mạng đọc tin tức sau vậy.

Còn bây giờ…

Cô liếc mắt nhìn vết rách giữa trán gã diễn viên, môi nhếch lên nụ cười hờ hững.

Lúc nãy lỡ tay cắt hơi xéo, để chỉnh lại một chút cho nó thành hình tròn nào.

Há miệng ra, ăn tấm vải này, an tĩnh để ta điêu khắc nghệ thuật cho mi.

Nam diễn viên vùng vẫy muốn gào thét, nhưng âm thanh cầu cứu đều bị chặn kín trong cổ họng, cảm giác giãy giụa bất lực khiến gã thống khổ tột cùng.

Giống như khi nguyên chủ chịu nỗi oan do gã bôi nhọ, như khi cô ấy muốn giãi bày mà chẳng thể nói thành câu, như khi tin đồn không có thực của gã dồn cô ấy vào chỗ chết.

Mùi vị kề cận tử vong này, cứ từ từ nếm trải để bồi đáp đi!



Khu vực hành lang KTV xảy ra ẩu đả, nhân viên công tác đều tập trung chạy đi giải quyết, chẳng ai phát hiện thiếu nữ vừa mở cửa bước ra từ căn phòng 501.

Cô chậm rãi lau từng ngón tay bằng một chiếc khăn trắng sạch sẽ, âm thanh lơ đãng dặn dò: “Xóa lịch sử camera.”

[Tích! Đã xóa.] Tiếng máy móc lạnh băng tức khắc phản hồi.

Khuynh Diễm xoay nhẹ thẻ đen, tiếp tục bổ sung: “Xóa cả lịch sử giao dịch chuyển khoản.”

[… Được.]

Lang Tinh cảm thấy một lời khó bày tỏ hết.

Ban đầu cô nói sẽ tra tấn tên khốn kia đến sáng mới dừng lại, thế nhưng khi gã vừa nôn ra số tiền nhận được từ chỗ Lục Lệ Trà, cô liền cầm tiền rời đi?

Rốt cuộc cô đang làm nguyện vọng nguyên chủ, hay đang bắt cóc tống tiền?!

Khuynh Diễm chuẩn bị cất thẻ, thì chợt một người đàn ông từ đâu chạy tới nhào trọn vào lòng cô.

Một tay ôm tiền, một tay ôm mỹ nam, quả là hồng phúc tề thiên!

Lang Tinh: [Không phải người ta nhào vào lòng cô, rõ ràng là cô kéo người ta tới ôm vào lòng mình.]

Vừa gặp mặt đã cư xử lỗ mãng, thế nào cũng bị mắng là lưu manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.