Hồng phúc tề thiên của Khuynh Diễm, chính là sau khi một tay ôm tiền, một tay ôm mỹ nam, thì cô được đưa vào bệnh viện.
Xin lưu ý, không phải bệnh viện tâm thần Ánh Dương, mà là bệnh viện chấn thương chỉnh hình, bởi vì cô bị gãy tay.
Sự việc cụ thể phải bắt đầu tường thuật từ lúc cô rời khỏi phòng 501 ở KTV.
Bên ngoài hành lang phát sinh ẩu đả, cánh cửa phòng bao gần đó mở toang, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vọng ra làm nền cho khung cảnh hai người đàn ông đang đánh nhau tranh giành một phụ nữ.
Dựa theo lời bàn tán của đám đông, thì ba nhân vật trong cuộc đều là kẻ có danh tiếng.
Vì vậy, câu chuyện càng thu hút dư luận, quần chúng vây xem ồn ào đến chặn kín lối đi, quản lý và nhân viên công tác tại KTV cố gắng điều phối nhưng đều không có tác dụng.
Giữa lúc hỗn loạn, một thanh niên đội mũ lưỡi trai che kín nửa khuôn mặt, bất thình lình cầm dao đâm vào bụng vệ sĩ của Diêm Túc.
Đám đông vốn đang nhốn nháo, lại thêm tiếng nhạc ầm ĩ lấn át âm thanh, nên nhất thời không ai phát hiện sự việc bất thường.
Chiếc xe lăn trên tay vệ sĩ bị cướp đoạt, thanh niên tức tốc đẩy Diêm Túc vào lối thoát hiểm.
Mà thời điểm đó, Khuynh Diễm cũng đang ở trong lối thoát hiểm, xoay xoay tấm thẻ ngân hàng vừa mới bòn rút của gã diễn viên.
Vậy nên, tình huống liền biến thành, thanh niên đẩy xe lăn chở Diêm Túc đến trước mặt cô, còn cô cầm thẻ chuẩn bị tiền trao cháo múc nhận hàng từ hắn.
Thanh niên: “…”
Khuynh Diễm: “…”
“Thì ra chủ mưu là Hà tiểu thư.” Diêm Túc cười lạnh kết luận.
Khuynh Diễm: “…” Khoan đã.
Chủ mưu cái gì?!
Ta chỉ đang ở đây đếm tiền thôi mà!
Còn chưa kịp vui vẻ vì tiểu ăn vạ tự giác chạy tới tìm ta, lại bị hắn chụp cho cái nồi vai ác là thế quái nào!
Chợt Khuynh Diễm nhìn thấy ánh sáng kim loại lóe lên ngay sau lưng Diêm Túc, cô lập tức phản xạ bẻ gãy cổ tay thanh niên, dứt khoát đoạt con dao găm của hắn.
Nhưng không ngờ hắn bí quá hóa liều, giơ chân đạp mạnh xe lăn, khiến nó hướng thẳng cầu thang đâm xuống!
Khuynh Diễm gần như không suy nghĩ, theo bản năng kéo Diêm Túc về phía mình.
Xe lăn kịp thời dừng lại, nhưng lực giằng co thô bạo vẫn khiến nó lật ngã.
Đáng tiếc, không hề có cảnh té ngã thành môi chạm môi kinh điển như phim truyền hình, mà chỉ có cỗ xe sắt thép cùng người đàn ông cao lớn nặng nề đè lên Khuynh Diễm.
Sau đó răng rắc một tiếng, cánh tay cô liền không cử động được nữa.
Thế giới trước, lần đầu gặp Mộ Ngôn, cô đã vô tình bẻ nhầm tay hắn. Vì vậy thế giới này hắn cố ý báo thù cô đúng không?
Tiểu ăn vạ đúng là đồ nham hiểm!
Khuynh Diễm đau tay không thể nhấc người ngồi dậy, mà Diêm Túc còn không biết tự giác tránh đi, cứ nằm bất động phía trên cô.
Tư thế té ngã khiến khuôn mặt hắn chôn vào cổ cô, bàn tay vịn lấy eo cô, mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ len lỏi vào cánh mũi, giờ thân thể hắn đã hoàn toàn cứng ngắc chẳng khác gì tượng gỗ.
Một người hai mươi chín tuổi nhưng có tư tưởng cổ hủ của lão già tám mươi như Diêm Túc, luôn rất thận trọng giữ mình, chưa từng tiếp xúc thân mật thế này với bất kỳ ai.
Trong đầu hắn chỉ kịp nghĩ, phạm… phạm quy rồi!
Hà Khuynh Diễm đang sàm sỡ hắn!!
—
Một giờ sau.
“Vết đâm không phải trí mạng, tình trạng vệ sĩ đã trở lại ổn định.” Trợ lý cẩn thận báo cáo: “Chúng tôi vừa tìm được kẻ tấn công ngài, nhưng hắn… đã tự sát.”
Đôi mắt sắc bén dưới lớp mặt nạ lóe lên, quanh thân người đàn ông tỏa ra hơi thở âm u như sát thần chuẩn bị khai đao đoạt mạng.
Tập thể đứng xung quanh đều căng thẳng đến không dám thở mạnh.
Bọn họ không bảo vệ tốt Diêm tổng, để ngài gặp nguy hiểm.
Bây giờ còn làm đứt đoạn manh mối, có khi nào… Diêm Vương đại nhân sẽ lột da tử hình bọn họ luôn không!
Trợ lý nuốt nuốt nước bọt, giữ giọng bình tĩnh tiếp tục báo cáo: “Bác sĩ đã xử lý vết thương cho Hà tiểu thư, hiện cô ấy đang chờ ngài ở phòng bệnh.”
Diêm Túc không nói một lời, ấn nút điều khiển xe lăn rời đi.
Tiểu nhân dưới đáy lòng trợ lý chắp hai tay thỉnh tội. Xin lỗi Hà tiểu thư!
Củ khoai lang bỏng này chúng tôi chỉ đành ném cho cô, hy vọng cô có thể bình an vượt qua tai kiếp!
Diêm Túc đằng đằng sát khí đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy thiếu nữ bên trong đang dùng cánh tay còn lành lặn loay hoay hộp sữa bột.
Hắn khẽ nhíu mày, cất giọng hỏi: “Hà tiểu thư, cô không có điều gì muốn giải thích với tôi sao?”
Khuynh Diễm ngẩng đầu không hiểu: “Giải thích cái gì?”
Cô là ân nhân cứu mạng hắn, nhưng hắn lại dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp để nhìn cô?
Tiểu ăn vạ này thật thiếu phép tắc, nhất định phải dạy dỗ lại.
“Tại sao Hà tiểu thư không ở bệnh viện Ánh Dương, mà lại xuất hiện trong KTV?” Diêm Túc không che giấu ý tứ khởi binh vấn tội.
Cô có mặt ngay đúng thời gian địa điểm hắn gặp nạn, nếu nói chỉ là trùng hợp, ai có thể tin?
Hơn nữa, hắn biết rõ tình trạng cô. Trước đây luôn chân yếu tay mềm, tại sao bây giờ lại đánh được cả một người đàn ông cao lớn?
Chuyện này có quá nhiều điểm khả nghi.
Khuynh Diễm ngạc nhiên: “Anh biết tôi ở bệnh viện Ánh Dương sao?”
Hắn còn biết nguyên chủ họ Hà?
Chẳng lẽ hắn… là fan hâm mộ của ta?
Giọng nói người đàn ông trầm xuống, môi nhếch lên nụ cười lạnh: “Hà tiểu thư còn định giả vờ không quen biết tôi? Hai chữ Diêm Túc, cô vẫn nhớ rõ chứ?”
Khuynh Diễm nhíu mày. Diêm Túc là ai?
Diêm... Mẹ kiếp!!
Quái nhân nhà họ Diêm!
Người bị nguyên chủ đẩy ngã tới tàn phế!
Chết ta rồi chết ta rồi!
Chắc chắn hắn sẽ ăn vạ đến cạo sạch xương tủy ta!
Bình tĩnh.
Tiểu nha đầu bình tĩnh.
Ta có thể nghĩ cách cứu vãn!
Khuynh Diễm kín đáo hít sâu, trong hoàn cảnh vô cớ bị đội nồi, chiêu thức đầu tiên chính là nở một nụ cười tự tin.
“Diêm Túc là ai?” Tiếp theo cứ giả điên là được.
Dù sao ta cũng mắc bệnh tâm thần, nhất quyết ôm chặt kịch bản mất trí nhớ, xem hắn làm gì được ta.
Diêm Túc im lặng, mặt nạ kim loại che khuất biểu cảm, khiến người khác không thể dò đoán tâm tư hắn, chỉ nghe giọng hắn thêm phần âm u: “Một năm trước, nhờ công lao của Hà tiểu thư, chân tôi mới trở nên tàn phế. Ký ức này đã đủ để cô ghi nhớ chưa?”
“Có chuyện đó sao? Thật ra… nếu anh không muốn báo ân cứu mạng, thì cứ nói thẳng, tôi cũng không đòi hỏi. Anh đâu cần bịa chuyện làm gì.” Khuynh Diễm tim không đập nhanh, mặt không đổi sắc, nhập vai như thần.
Một khi đã giả điên, thì phải điên tới hết phim cũng không được tỉnh.
Cái nồi do nguyên chủ gây ra, còn khuya cô mới tới đội!
Diêm Túc trầm tĩnh nhìn thiếu nữ đối diện, khí tức áp đảo nặng nề quấn quanh thân hắn có thể khiến mọi lời nói dối đều phải lộ sơ hở.
Nhưng Khuynh Diễm là ai?
Cô chính là đại lão lật lọng có thâm niên trong nghề!
Tiểu ăn vạ muốn bắt tẩy cô à?
Hắn còn chưa đủ trình đâu.
Diêm Túc quả thật không xác định được Khuynh Diễm điên thật hay điên giả.
Việc này có lẽ phải liên hệ bệnh viện Ánh Dương để hỏi lại tình trạng cô.
Nhưng hắn vẫn cố ý nhấn mạnh nhắc nhở: “Hy vọng Hà tiểu thư có thể thành thật, nếu không, những thứ cô nợ tôi, đều sẽ bồi tính gấp bội.”
Khuynh Diễm duy trì vẻ mặt tôi không hiểu, tôi không hiểu anh đang nói gì cả, tôi là một bệnh nhân tâm thần vô tội nhất thiên hạ!
Diêm Túc híp mắt, môi mỏng lạnh tanh mím lại, chậm rãi điều khiển xe lăn hướng tới gần giường bệnh, hơi thở toát ra đầy áp bức hung hăng.
Khuynh Diễm cảnh giác nhìn hắn.
Làm gì làm gì!
Định tới ăn vạ ta đúng không!
Sau đó, cô liền nhìn thấy Diêm Vương đại nhân giơ tay cầm hộp sữa bột bên giường, lạnh lùng hỏi: “Muốn uống bao nhiêu? Một ly hay hai ly?”
Khuynh Diễm: “…”
Thì ra là định pha sữa cho ta.
Nhưng pha sữa thì trưng cái mặt hung thần ác sát như thế làm gì?
Tiểu ăn vạ này… cũng là khách hàng thân thiết của Ánh Dương phải không?