Lúc trợ lý gõ cửa tiến vào phòng bệnh, liền nhìn thấy một khung cảnh quỷ dị mà cả đời hắn cũng không bao giờ dám tưởng tượng.
Diêm Vương đại nhân luôn mặt lạnh đại sát tứ phương, lại đích thân nấu nước nóng pha sữa, sau đó còn tự tay bưng qua phục vụ Hà tiểu thư?!
Trợ lý: “...” Có phải phương thức mở cửa của mình sai rồi không?
Lẳng lặng khép cửa, sau đó mở lại một lần nữa... Vẫn là cảnh tượng trời đất kinh hoàng kia!!
Diêm tổng, lẽ não ngài đã bị Hà tiểu thư nắm điểm yếu?
Hai chân biến thành tàn phế rồi, còn phải đi làm sai vặt cho cô ấy.
Thảo nào người ta thường nói, độc nhất là lòng dạ nữ nhân!
Có điều… nhìn đi nhìn lại cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi, một người gãy chân, một người gãy tay, phu xướng phụ tùy.
Dưới đáy lòng trợ lý đã tấu được ba trăm tuồng kịch, nhưng ngoài mặt vẫn đứng đắn nghiêm trang báo cáo: “Diêm tổng, Nhị lão gia có lời nhắn gửi đến ngài.”
Ánh mắt hắn hơi nhìn qua Khuynh Diễm. Dù gì đây cũng là việc nội bộ Diêm gia, không thể tùy tiện nói trước mặt người ngoài như cô.
Nhưng Diêm Túc ngược lại không chú trọng, trực tiếp hỏi: “Lời gì?”
Trợ lý cụp mắt hắng giọng: “Nhị lão gia nói, ông ấy cảm thấy rất áy náy về sự cố ở KTV, nên muốn xin nghỉ việc một tháng, để chép năm trăm lần kinh sám hối tạ tội với ngài.”
“Nếu ông ấy thích luyện chữ, tôi cũng không ngăn cản, có điều...” Diêm Túc hơi dừng lại, khóe môi câu lên ý cười lạnh: “Số năm trăm không đẹp, nhân lên mười lần cho thuận mắt.”
“Vâng, Diêm tổng.” Trợ lý quy củ đáp, thầm lặng thở dài dưới đáy lòng.
Nhị lão gia cứ thích đối nghịch Diêm tổng làm chi, để lần nào cũng ăn quả đắng chứ có sung sướng gì cho cam.
Diêm Túc chậm rãi nói tiếp: “Ông ấy muốn nghỉ phép thì thoải mái nghỉ, đằng nào Diêm thị cũng sắp phá sản, nghỉ sớm hay muộn đều như nhau.”
Trợ lý: “...”
Tổng tài bá đạo trên thị trường loại nào cũng có, nhưng lần đầu tiên tôi thấy loại hễ mở miệng là đòi đánh sập công ty như ngài đó Diêm Vương đại nhân!
Sở trường của ngài là hủy diệt tài sản, hủy diệt tập đoàn, hủy diệt thế giới hả!
Nhân viên chúng tôi gặp ngài, đều biến thành sống hôm nay không biết ngày mai, sự nghiệp lênh đênh như diều gặp bão.
Phải nhanh đi chuyển lời cho Nhị lão gia, để ông ấy cứu vớt công ty khỏi bờ vực phá sản.
Trước khi đóng cửa phòng bệnh, trợ lý chợt nhìn thấy Khuynh Diễm uống xong sữa, tùy tiện đưa ly qua, Diêm Túc liền vô cùng thuần thục đón lấy thu dọn.
Dáng vẻ kia của hắn khiến người ta cảm thấy... nhu thuận ngoan ngoãn?!
Trợ lý nghĩ xong liền tự rùng mình. Diêm Vương đại nhân thất thường cổ quái, sao có thể đứng chung với cụm từ “nhu thuận ngoan ngoãn”?
Dạo này làm việc áp lực quá nên đầu óc sinh ảo giác rồi, phải về uống một viên thuốc an thần để tỉnh táo lại.
—
Khuynh Diễm tranh thủ thời gian trước khi ngủ, lên mạng tìm kiếm tin tức về Lục Lệ Trà.
Cô ta là nữ minh tinh đang nổi hiện nay, tuy chưa đạt được giải thưởng danh giá, diễn xuất cũng không nổi bật, nhưng tài nguyên phim ảnh lại vô cùng dồi dào.
Chỉ trong vòng một năm trở lại đây, cô ta đã liên tục thủ vai nữ chính bốn bộ phim, thường xuyên xuất hiện trên các chương trình truyền hình khung giờ vàng.
Tần suất soát độ tồn tại cao đến mức hầu hết khán giả trong nước đều biết mặt cô ta.
Một diễn viên đang có sự nghiệp thăng tiến, cần gì đi hãm hại Ảnh hậu hết thời như nguyên chủ?
Khuynh Diễm tiếp tục dò tìm, cuối cùng cũng đào được một bài báo liên quan.
Trước đây, Lục Lệ Trà và nguyên chủ từng xảy ra mâu thuẫn.
Một nhãn hàng đang ký kết với cô ta, đột nhiên quay sang mời nguyên chủ làm người đại diện. Vì vậy, Lục Lệ Trà trong lúc nóng nảy đã đăng bài tố cáo nữ diễn viên nào đó chèn ép hậu bối.
Người hâm mộ đâu phải kẻ ngốc, dù cô ta không chỉ đích danh, họ cũng thừa biết người bị tố cáo là ai.
Lúc này nguyên chủ vẫn đang là minh tinh tuyến đầu, đương nhiên kết cục chính là cư dân mạng kéo đến xâu xé Lục Lệ Trà, buộc cô ta công khai xin lỗi.
Cho nên… cô ta ghi hận báo thù sao?
Nhưng Khuynh Diễm cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Một người hành xử thiếu cẩn trọng như Lục Lệ Trà, sao có thể lên kế hoạch chi tiết, một bên tạo scandal, một bên mua chuộc bác sĩ đẩy nguyên chủ vào chỗ chết?
Trừ khi, cô ta có đồng phạm, hoặc cô ta chỉ là công cụ bị lợi dụng.
Khuynh Diễm suy nghĩ một lúc, lại nhìn cánh tay mình phiền chán thở dài.
Thân thể nguyên chủ quá yếu nhược, nếu bây giờ cô trèo tường đi đánh nhau, không chừng xong việc sẽ phải tháo luôn khớp xương biến thành tàn phế.
Tạm thời nhẫn nhịn, ưu tiên dưỡng tay.
Diêm Túc vốn đang thu dọn ra về, chợt nhìn thấy biểu hiện chán nản của Khuynh Diễm.
Hắn hơi nhíu mày dừng lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục điều khiển xe lăn rời đi.
Cô là người gián tiếp hãm hại chân hắn thành thương tật, dù cô có mất trí nhớ, thì lỗi lầm cũ vẫn còn rành rành ở đó.
Lúc nãy hắn đột nhiên pha sữa cho cô, có lẽ là vì... Lương tâm hắn bộc phát?
Nếu không thì tại sao đáy lòng hắn lại cồn cào bứt rứt? Chỉ khi cầm hộp sữa lên, mới có thể buông lỏng nhẹ nhõm.
Ngoài lương tâm bộc phát ra, không còn nguyên nhân nào thích hợp để lý giải nữa.
Hiện tại, hắn phải khắc sâu ghi nhớ món nợ cô thiếu hắn!
Đừng mong hắn đối xử tốt với cô!
Diêm Túc quả quyết rời đi, Khuynh Diễm cũng không ngăn cản.
Nhưng khi cô vừa tắt đèn chuẩn bị ngủ, thì nhân viên công tác chợt khiêng thêm một chiếc giường đặt vào phòng. Sau đó, người đàn ông vốn nên về nhà lại đẩy cửa xuất hiện, được vệ sĩ đỡ nằm lên giường.
Từ đầu đến cuối, Diêm Túc đều không mở miệng nói lời nào, lúc nằm xuống còn cố ý đưa tấm lưng đầy hậm hực về phía Khuynh Diễm, cứ như là cô ép uổng hắn ngủ ở đây vậy.
Khuynh Diễm: “???” Tự nhiên lại giận dỗi?
Ta đã làm gì đâu chứ!
Tiểu ăn vạ đừng có mà gây sự vô cớ!
Nhưng nhìn Diêm Túc cử động khó khăn, ngay cả việc nhỏ như di chuyển lên giường cũng phải nhờ người giúp đỡ, Khuynh Diễm chợt thấy lòng mình không thoải mái.
Sau khi mọi người rời đi, cô mới nhẹ giọng hỏi: “Diêm Túc, chân anh còn khả năng chữa lành không?”
Sống lưng người đàn ông hơi cứng lại, sau đó trả lời một cách đầy mỉa mai: “Hà tiểu thư không giả vờ mất trí nữa sao?”
“Dù tôi đã quên chuyện quá khứ, nhưng nếu chân anh là do tôi làm bị thương, vậy cứ để tôi giúp anh chữa khỏi.” Khuynh Diễm trầm tĩnh nói.
Diêm Túc lạnh nhạt gạt bỏ: “Không cần, dù sao cũng không khỏi được.”
Dứt lời, hắn liền kéo chăn trùm lên người, tỏ ý không muốn tiếp chuyện.
Không gian trong phòng trở nên im ắng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc chạy đều.
Đến khi Diêm Túc sắp chìm vào giấc ngủ, thanh âm dịu dàng của thiếu nữ lại bất chợt vang lên: “Nếu không thể chữa khỏi, vậy đời này tôi sẽ là đôi chân của anh. Tôi tuyệt đối không để anh thua thiệt người khác, đừng sợ.”
Thân thể Diêm Túc khựng lại, lồng ngực xuất hiện cảm giác dao động lạ thường.
Từ nhỏ hắn đã luôn hung ác khó gần, nên dù chân hắn bị thương tàn phế, người xung quanh cũng chưa từng nói nửa câu an ủi hắn.
Hai chữ “đừng sợ” của Khuynh Diễm, bỗng khiến hắn cảm thấy rất tủi thân.
Thì ra hắn đã cô độc đến mức, một lời động viên của bệnh nhân tâm thần thiếu tỉnh táo, cũng đủ làm hắn khao khát muốn nghe.
Diêm Túc lẳng lặng giơ tay đấm đấm vào ngực mình, mím môi gạt đi: “Không cần cô bận tâm.”
Khuynh Diễm kiên định bày tỏ: “Tôi muốn bận tâm anh.”
Cảm giác dao động trong lòng Diêm Túc càng ngày càng lớn, hắn nhíu mày đè ép chính mình: “Hà tiểu thư, tôi nói tôi không cần cô!”
“Anh cần!” Khuynh Diễm ngang ngược ép buộc.
Diêm Túc tức giận nhắm mắt. Tổng tài bá đạo không muốn tranh cãi với bệnh nhân tâm thần.
“Sao anh không nói gì nữa?” Khuynh Diễm khó hiểu hỏi.
Diêm Túc giữ vững phong thái, ngậm chặt miệng không trả lời!
Khuynh Diễm ngẫm nghĩ một chút, liền hiểu ra mọi việc: “Im lặng là ngầm thừa nhận, tôi biết anh cần tôi. Tôi sẽ không cười anh, đừng xấu hổ.”
Diêm Túc: “…”
Người nên tự thấy xấu hổ là cô!