Radley ồn ào muốn nhảy xuống làm người hùng cứu Mộ Ngôn, nhưng hắn quên rằng Khuynh Diễm đang nắm giữ khế ước thú nô.
Cô là chủ nhân hắn, hắn chống lại mệnh lệnh cô, tất nhiên sẽ bị khế ước phản phệ.
Radley lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng kêu ư ử hờn dỗi, trông hắn hệt như chú chó ngáo Husky tủi thân vì bị chủ mắng.
Nhưng Khuynh Diễm không phải kiểu người nuôi chó kiên nhẫn mà dỗ dành hắn, tay trái cô xách cổ áo hắn lên từ phía sau, tay phải vẽ ra vòng xoáy không gian ném thẳng một cái!
A A A A A!
“Kadienne, ngươi là đồ độc ác!!”
Lời trách móc của Radley xa dần rồi biến mất sau lỗ hổng.
Bên kia hang động, một học sinh đột ngột mở mắt: “Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng gì đó quen quen.”
Học sinh bên cạnh gật đầu: “Tôi cũng nghe thấy, tiếng tru này làm tôi nhớ đến...”
Chợt một âm thanh nhàn nhạt vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: “Xuất hiện ma thú thượng cổ.”
Nếu tiếng hét của Radley chỉ khiến các học sinh thấy hơi quen tai, thì giọng nói hiện tại chính là thứ chúng quen thuộc nằm lòng!
Chất giọng ám ảnh chúng trong từng giấc ngủ!
Cho dù có đầu thai qua kiếp sau chúng cũng không bao giờ quên!
Bà cô phù thủy Kadienne!
Các học sinh đều đứng bật dậy hoảng hốt sợ hãi, chỉ có Mộ Ngôn chậm chạp mỉm cười, đáy mắt hiện những tia sáng nhỏ, vui vẻ gọi: “Cô giáo... đến rồi.”
Tối nay không được ở nhà học bài với cô, em rất nhớ cô nha.
Khuynh Diễm khựng lại một chút. Cô đang giúp hắn rèn luyện, vậy mà hắn còn tỏ ra đáng yêu câu dẫn cô!
Rốt cuộc hắn là tiểu ăn vạ, hay là tiểu yêu tinh?
Khuynh Diễm hít sâu giữ vững tỉnh táo: “Tôi vẫn đang ở Todoro, tôi chỉ dùng ma pháp liên lạc với các cậu.”
“Cô giáo, cô nói nơi này xuất hiện ma thú thượng cổ sao?” Charles nắm bắt trọng tâm.
Các học sinh khác lúc này mới giật mình chú ý.
Có ma thú?!
Lại còn là thượng cổ?
Mười mấy năm cuộc đời sống ở Todoro, chưa từng nhìn thấy ma thú có hình dạng tròn méo ra sao, kết quả... Lần đầu tiên gặp ma thú lại đụng luôn loại thượng cổ!
Cô giáo, cô muốn chơi chết tụi em đúng không?
“Linh tê ma thú, tốc độ di chuyển rất nhanh, không lâu nữa sẽ lên tới đỉnh núi.” Khuynh Diễm chậm rãi cung cấp thông tin, nhàn nhã nói: “Tôi đang bận ăn cơm, không đến cứu được, các cậu tự lo liệu đi.”
Nhóm học sinh: “!!!”
Bận ăn cơm!!
Đã bỏ đói tụi em trên núi đối đầu ma thú, mà cô còn có tâm trạng ăn cơm?
Lương tâm cô làm bằng sắt, trái tim cô hàn bằng đá hả!
Mặc kệ nhóm học sinh kêu gào kháng nghị, Khuynh Diễm dứt lời liền biến mất.
“Cô giáo, làm ơn đừng đi mà!”
“Bà cô phù thủy không cứu chúng ta, ma thú thượng cổ sắp đến rồi, phải làm sao đây?”
“Có khi nào chúng ta sẽ chết ở đây không?”
“Tôi không muốn chết đâu hu hu!”
Charles đau đầu lớn tiếng quát: “Im lặng đi! La hét như vậy, các cậu muốn kéo ma thú đến ăn sạch cả bọn chắc?”
Hang động lập tức im thin thít, mọi người đều chẳng dám ồn ào nữa.
Một học sinh rụt rè giơ tay, hướng đến Charles hỏi: “Vậy... bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Charles: “...” Làm sao ai biết làm sao?
Bình thường cô giáo hỏi hắn thì thôi đi, bây giờ tới bạn học cũng hỏi hắn!
Bộ hắn là thánh trả lời câu hỏi của lớp hả?!
Nhưng đứng trước ánh mắt trông đợi của mọi người, Charles bị áp lực dồn ép đổ mồ hôi.
May mà lúc này Mộ Ngôn đã chậm rì rì giải vây cho hắn: “Chúng... chỉ có... thị giác.”
Các học sinh nhíu mày, bọn họ đều không hiểu Mộ Ngôn nói gì.
Nhưng Charles nhanh nhạy nắm bắt được: “Ý cậu là đám ma thú kia ngoài khả năng nhìn, thì các giác quan còn lại đều phế phải không?”
Không nghe được âm thanh, không ngửi được mùi, không nếm được vị, cũng không có xúc giác.
Mộ Ngôn từ từ gật đầu: “Đúng vậy... dùng... băng thuật... và ẩn thân.”
Charles mừng rỡ reo lên: “Chúng ta được cứu rồi! Cậu đúng là bảo bối nhỏ thông minh!”
Mộ Ngôn ngẩn ra mấy giây, sau đó chậm chạp quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Đột nhiên bị gọi là bảo bối nhỏ, còn được khen thông minh nữa, làm hắn thấy xấu hổ nha…
Charles hơi rùng mình, tự nhiên sau lưng lại có cảm giác lạnh thế nhỉ?
Nhưng trước ánh mắt khó hiểu của các bạn học, hắn liền bỏ qua cơn ớn lạnh, nhanh chóng giải thích: “Loại ma thú này chỉ có thị giác, nên tụi mình cứ dùng ma thuật hệ băng chặn kín cửa hang động. Miễn là không nhìn thấy con người, chúng sẽ không tấn công.”
“Nhưng để đề phòng bất trắc, mỗi người hãy dùng ma pháp ẩn thân, lỡ như lớp băng trước động có bị hủy, ma thú cũng không tìm được mục tiêu cắn xé.”
Nhóm học sinh nghe xong liền nhìn Charles bằng cặp mắt thán phục.
Chỉ qua vài chữ ngắn gọn của Mộ Ngôn, thế mà hắn lại có thể lý giải thành nội dung chi tiết như vậy!
Đúng là phiên dịch viên lợi hại!
Charles lặng thầm gạt lệ. Cứ thử bị bà cô phù thủy điểm danh liên tục xem, não các cậu có tự động nhảy số tăng tốc độ suy luận không.
Tôi là bị ép gian nan khổ luyện mới thành như hôm nay đấy!
Ầm ầm!
Tiếng động chấn kinh vọng tới!
Mặt đất rung lắc dữ dội, đàn ma thú dấy lên lớp tuyết giữa lưng chừng núi, không trung xa xa đã xuất hiện bụi mù trắng xóa.
Đứng trước sự hùng vĩ của thiên nhiên hoang dã và cảm giác đe dọa tính mạng từ ma thú thượng cổ, trống ngực các học sinh đập mạnh liên hồi vì khiếp sợ.
Bản năng khiến tay chân chúng run rẩy: “Nhưng thần chú ẩn thân là ma pháp trung cấp, tụi mình chỉ mới ở sơ cấp...”
“Không còn thời gian suy nghĩ nữa, cứ liều đi!” Charles nhanh chóng thi triển: “Tường băng!”
Thần chú được hô lên, lớp băng phóng ra từ lòng bàn tay hắn.
Mọi người cũng theo sau cố gắng bình tĩnh, đồng thanh thủ quyết: “Tường băng!”
Khối đá nhỏ trong suốt dần hóa thành tảng băng lớn, chặn kín lối vào hang động.
Thực hiện xong bước đầu tiên, Charles lại chủ động nhắm mắt niệm chú, hy vọng sẽ có kỳ tích: “Ẩn thân thuật, biến!”
Và kỳ tích thật sự xuất hiện!
Hắn đã đột phá lên ma pháp trung cấp, thành công ẩn thân!
Như dấu hiệu mở màn tích cực, những học sinh còn lại cũng lần lượt niệm thần chú.
Chỉ có Mộ Ngôn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, ma pháp của hắn vẫn không xuất hiện.
Phải chăng ma pháp cũng cực kỳ ghét bỏ hắn, giống như hầu hết loài người đều khinh thường không muốn tiếp xúc hắn…
—— “Vừa nhìn màu tóc của nó là ta liền biết, tên này chắc chắn là quái vật!”
—— “Tất cả đều tại nó! Tại nó nên dân làng mới gặp lũ lụt! Tại nó nên phụ thân ta mới chết!”
—— “Quái vật tóc trắng, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi! Đi chết đi!”
Lồng ngực Mộ Ngôn dồn nén khó thở, những khuôn mặt đáng sợ như đang vây quanh chỉ tay mắng chửi hắn.
Hắn không hiểu tại sao mình lại bị sinh ra ở thế giới tàn nhẫn đau khổ này?
Lẽ nào hắn tồn tại, chỉ vì để chịu đựng mọi người giày vò hành hạ.
Lẽ nào hắn thật sự là quái vật, nên thượng đế mới chẳng ban phép màu cho hắn.
Nhưng… cô giáo…
Cô giáo đã nói, những sợi tóc màu trắng của hắn rất đẹp.
Cô luôn để tâm mỗi nụ cười hay từng giọt nước mắt của hắn, cô không đánh mắng khi hắn ngốc nghếch làm sai, mà cô ôm hắn vào lòng thay vì trừng phạt.
Cô đối xử với hắn rất tốt, cứ như hắn thật sự là một đứa trẻ đáng được sống, chứ không phải quái vật nên sớm chết đi như lời nguyền rủa của những người kia.
Rầm!
Chẳng rõ ma thú đã đến gần từ lúc nào, chúng phát điên liên tục húc vào tảng băng trước hang động.
Nền đất rung lên mãnh liệt, lớp tuyết dày bên ngoài bị đập đến rơi xuống từng mảng lớn.
Răng rắc!
Mặt băng nguyên vẹn xuất hiện vết nứt, dần lan rộng với tốc độ nhanh khủng khiếp, cuối cùng trong một giây tất cả đều nát vụn!
Lớp băng chắn tại lối vào hang động bị hủy, đàn ma thú hình dáng hung tợn hiện ra.
Mộ Ngôn nghe Charles hét to bảo hắn mau chạy trốn đi.
Nhưng mọi thứ đã không còn kịp nữa.
Bóng ma thú dần phóng đại trong con ngươi hắn, chiếc sừng nhọn dài đáng sợ của chúng hướng tới đâm vào người hắn.
Ở đường ranh mỏng manh giữa sự sống và cái chết, Mộ Ngôn chợt nghe thấy câu trả lời từ tận sâu linh hồn mình.
Cậu đến thế giới này, không phải để chịu đựng giày vò khốn khổ.
Mà cậu đến đây, là vì chờ đợi hội ngộ cô ấy.
Cuối con đường tràn ngập bóng tối lạnh lẽo, cô ấy là phép màu và ánh sáng duy nhất của cậu. Vì cô ấy, cậu… nhất định phải tiếp tục sống!
Ầm!
“Mộ Ngôn!!”