Mộ Ngôn được chiếc áo choàng ấm áp bọc kín thân thể, chậm chạp đi theo sau Khuynh Diễm về phòng ký túc xá.
Suốt dọc đường đi, thiếu niên nhỏ bé đều im lặng cúi đầu, cố gắng không phát ra âm thanh, cứ như sợ cô sẽ tức giận.
Cạch.
Tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, đôi vai gầy yếu của Mộ Ngôn khe khẽ run lên.
Ánh đèn trước mặt bị bóng người che khuất, cô gái đối diện bước đến gần hắn.
Mộ Ngôn nhắm chặt hai mắt mình, hàng mi màu trắng bạc hơi hơi run rẩy, như con rùa nhỏ làm sai đang chờ đợi bị trách phạt.
Chợt ngón tay ấm áp vuốt nhẹ mí mắt hắn, sau đó cả thân thể hắn đều rơi vào vòng tay cô.
Mộ Ngôn ngốc ngốc đình trệ mấy giây, mới chậm chạp hé mắt, vừa kín đáo lại vừa cẩn thận quan sát Khuynh Diễm.
Hắn nhìn thấy cô vẫn đang mỉm cười, chẳng có chút biểu hiện nào là tức giận cả.
Lúc này, hắn mới từ từ mở to đôi mắt mình, con ngươi trong sáng mờ mịt hỏi: “Tại sao… cô giáo... lại ôm em... vậy nha?”
“Ủ ấm cậu.” Khuynh Diễm nhàn nhạt lên tiếng: “Cậu còn lạnh không?”
Mộ Ngôn ngẩn ra mấy giây, sau đó ngẫm nghĩ đáp: “Còn lạnh... một chút... thôi.”
“Vậy thì ôm thêm một chút.” Khuynh Diễm dùng áo choàng bọc hắn lại, nhét sâu vào lòng mình.
Mộ Ngôn cũng không phản kháng, tìm một tư thế thoải mái choàng tay qua ôm lấy cô.
Nhưng chốc lát sau hắn lại ngập ngừng, vô cùng cẩn thận hỏi: “Cô giáo... không mắng... em sao?”
“Tại sao tôi phải mắng cậu?” Khuynh Diễm cúi xuống nhìn hắn.
Mộ Ngôn nhéo nhéo góc áo, rụt rè đáp: “Em… phá hỏng... kế hoạch... của cô... còn khiến… mọi người... gặp nguy hiểm...”
Nhắc đến chuyện xảy ra ở núi tuyết, thật sự là cơn ác mộng kinh hoàng với nhóm học sinh.
Vào thời khắc chúng vô cùng sợ hãi ma thú sẽ xé xác Mộ Ngôn, thì chợt một tiếng nổ vang trời dội đến!
Luồng sáng chói mắt với uy lực khủng khiếp phát ra từ lòng bàn tay thiếu niên ngốc nghếch vô hại không có ma pháp!
Mọi khát vọng sinh tồn của Mộ Ngôn đều phóng thích bùng phát qua cú nổ đó.
Đất đá trong hang động vỡ nát rơi xuống, đè chết tươi mấy con ma thú thượng cổ.
Nếu không phải Khuynh Diễm kịp thời xuất hiện, bẻ cong không gian kéo tụi nhỏ về, thì cả bọn đã bị chôn sống trong hang động!
Bây giờ ai dám nói Mộ Ngôn vô hại nữa?
Sức phá hủy của hắn còn kinh hoàng hơn cả ma thú, hiện tại các học sinh đều có cùng một nỗi sợ… Sợ mình vừa quát hắn một tiếng, hắn liền vung tay cho mình nổ banh xác luôn!
Chỉ có Khuynh Diễm là bình tĩnh tiếp nhận, bởi vì đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy Tịch Dạ mất kiểm soát.
Trước đây hắn còn hủy cả thế giới, hôm nay chỉ đánh sập một hang động thì nhằm nhò gì.
Mộ Ngôn áy náy cúi đầu, hắn nghĩ mình sẽ bị cô mắng…
“Không mắng cậu.” Khuynh Diễm đưa tay xoa xoa lưng hắn, dường như làm vậy khiến cô rất thoải mái, giọng nói cũng trở nên rầm rì lười nhác: “Cậu làm rất tốt.”
Mộ Ngôn còn đang định đề nghị cô giáo đừng có sờ sờ hắn như vậy nữa nha.
Nhưng rồi hắn lại bị câu nói của cô làm cho chuyển đổi trọng tâm.
Cô nói... hắn làm tốt sao?
Nhưng hắn đã phá hỏng mọi thứ, còn khiến các bạn học gặp nguy hiểm nữa mà?
Khuynh Diễm nhìn dáng vẻ mờ mịt của hắn, chủ động giải thích: “Cậu đã kết nối được ma pháp, tiến bộ rất tốt.”
Mộ Ngôn chậm chạp đưa bàn tay mình đến trước mặt cô, nhìn tia sáng yếu ớt lóe qua rồi biến mất: “Cái này... là ma pháp... sao?”
“Ừ, là ma pháp. Cậu đủ tin tưởng bản thân, nên nó sẽ nghe theo mệnh lệnh ký thác và bảo vệ cậu.” Khuynh Diễm chậm rãi nói.
Mộ Ngôn im lặng hồi tưởng.
Lúc đó hắn đã nghĩ, mình không thể chết, mình muốn trở về gặp cô giáo, mình còn muốn sống thật lâu thật lâu bên cô nữa.
Lúc đó hắn đã nghĩ, mình không thể chết, mình muốn trở về gặp cô giáo, mình còn muốn sống thật lâu thật lâu bên cô nữa.
Ý niệm đó xâm chiếm tâm trí hắn, vậy là ma pháp liền xuất hiện... Không thấy tin tưởng bản thân ở chỗ nào hết nha.
Hắn chỉ muốn gặp lại cô giáo mà thôi.
Mộ Ngôn trung thực nêu lên thắc mắc: “Nhưng em... không có... tin tưởng... bản thân… Em chỉ... không muốn chết...”
Bởi vì chết rồi, thì sẽ không được ở bên cô nữa.
Khuynh Diễm chợt rơi vào im lặng.
Cô vẫn luôn ở phía sau quan sát hắn, dù hắn không thể kết nối ma pháp, cô cũng sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì.
Lúc đó cô không xuất hiện bảo vệ hắn, bởi vì cô nhìn thấy sự nỗ lực trong mắt hắn, cô biết hắn mong muốn sở hữu sức mạnh.
Nếu cô bước đến che chở hắn, sẽ là lời khẳng định gián tiếp rằng hắn không có năng lực, sẽ khiến hắn càng thêm mất niềm tin và tuyệt vọng về chính mình.
Cô không muốn tiểu ăn vạ gặp nguy hiểm, nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy hắn buồn bã đáng thương.
Khuynh Diễm thở dài dưới đáy lòng. Hình như việc ở bên Tịch Dạ, càng ngày càng có nhiều thứ phải cân nhắc hơn.
Hắc Khuyển âm thầm chỉnh sửa. Không phải ở bên đại nhân vật ngày càng có nhiều thứ cân nhắc, mà là kí chủ đang ngày càng hiểu biết nhiều hơn về cảm xúc con người.
Mộ Ngôn ngoan ngoãn dựa vào lòng Khuynh Diễm, không gian im ắng cùng hơi thở ấm áp truyền đến từ cô, khiến hai mắt hắn dần mơ màng khép lại.
Gương mặt vẫn còn lấm lem vết bẩn, đầu nhỏ chầm chậm gục lên gục xuống, trông hắn như bé mèo con mệt mỏi sau buổi huấn luyện vất vả.
Khuynh Diễm ôm hắn đặt lên giường, dỗ hắn đi ngủ.
“Cô giáo…” Mí mắt Mộ Ngôn đã sắp dính vào nhau, nhưng hắn vẫn cố mở mắt, chậm chạp từng chữ nói: “Em vẫn... không thể... khống chế... ma pháp.”
Sức mạnh đó quá lớn, hắn sợ về sau sẽ khiến mọi người bị thương.
Nhất là cô giáo, hắn không muốn làm hại cô.
Nhất là cô giáo, hắn không muốn làm hại cô.
“Cậu chỉ vừa kết nối ma pháp, chưa thể điều khiển thành thạo là chuyện bình thường, từ từ sẽ tốt thôi.” Khuynh Diễm vỗ vỗ lưng hắn: “Ngoan, ngủ đi.”
Mộ Ngôn đã không chống đỡ nổi nữa, được ôm trong lòng còn được xoa xoa sau lưng, mí mắt hắn vô thức hạ xuống, đầu óc chỉ kịp mơ màng nghĩ... Thật ấm áp.
Cô giáo, thật ấm áp nha...
Sau khi xác định Mộ Ngôn ngủ say, thì cô giáo ấm áp Khuynh Diễm bắt đầu ngồi dậy cởi quần áo hắn.
Hắc Khuyển nhìn thấy cảnh này liền hét ầm lên: [Kí chủ, cô lại muốn làm gì? Buông ra! Buông bàn tay xấu xa của cô ra!]
Bây giờ đại nhân vật chỉ là đứa bé, cô đừng hòng giở trò cầm thú!!
Khuynh Diễm phiền chán nói: “Quần áo hắn bẩn, ta thay giúp hắn, mi ồn ào cái gì?”
Hắc Khuyển: [...] Quỷ tha ma bắt mới tin cô chỉ muốn thay quần áo giúp đại nhân vật!
Nó đánh cược kí chủ nhà nó mà không có ý đồ xấu, thì nó... không, thì chủ nhân nó liền live stream ăn bàn phím cho mọi người xem!