Khuynh Diễm đẩy quyển sách đến, bên trong vẽ ảnh một con vật trông y hệt linh tê ma thú: “Theo tài liệu là vậy.”
Selina trầm tư hồi lâu, chậm chạp đưa ra suy đoán: “Ma thú thượng cổ đều đã tuyệt chủng, trừ khi có người dùng pháp thuật hắc ám, gọi ma thú sống dậy từ trong sách cổ.”
“Thì ra còn có loại pháp thuật này, hay là…” Khuynh Diễm nghiền ngẫm hỏi: “Tôi chuyển qua tu hệ hắc ám nhỉ?”
Selina mặt lạnh đáp: “Tu hệ hắc ám sẽ bị lãnh hậu quả, vẻ ngoài cổ quái, móng tay mọc dài, sắc mặt nhợt nhạt, xấu!”
Khuynh Diễm hơi ngờ vực: “Tôi cảm thấy cô đang phóng đại kỳ thị hệ hắc ám.”
“Tiểu thư không tin thì có thể tự mình thử nghiệm.” Selina giọng đều đều nói.
Khuynh Diễm đương nhiên không thử.
Làm gì thì làm, ảnh hưởng đến nhan sắc là không chơi nhé!
Selina quay về chuyện chính: “Nếu tiểu thư tiếp tục cho các học sinh ra ngoài huấn luyện, có lẽ ma thú sẽ lại xuất hiện.” Như vậy mọi người đều gặp nguy hiểm.
Khuynh Diễm nghĩ đây là việc tốt: “Xuất hiện thì càng hay, vừa có thể điều tra tung tích kẻ phía sau, vừa có thể rèn luyện đám nhóc.”
Tận dụng tài nguyên của kẻ địch, giúp ích cho chính mình, một cách hữu hiệu để tiết kiệm sức lực.
“Tiểu thư không lo ma thú là quá sức với bọn trẻ sao?” Chẳng lẽ vì sấm sét ép tiểu thư bảo vệ bọn trẻ, nên cô muốn hành hạ chúng cho hả giận?
“Quá sức?” Khuynh Diễm đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nhạt giọng khẽ cười: “Điều quá sức không nằm ở đây, mà nằm ở thế giới ngoài kia.”
Vì chưa ai phát hiện những đứa trẻ ở Todoro đã trở thành phù thủy, nên mọi thứ hiện tại vẫn yên bình.
Nhưng nếu một ngày tin tức lộ ra, thì những đại pháp sư và quý tộc sẽ hướng đến chúng với các mục đích xấu nhiều hơn tốt.
Thế giới pháp thuật nói chuyện bằng sức mạnh cùng địa vị, nếu chúng không có năng lực cường đại và lý trí sáng suốt, thì chắc chắn sẽ là con mồi bị các thế lực lớn xâu xé.
Trong huấn luyện trường học, khi chúng gặp nguy hiểm tính mạng, sẽ có cô đến cứu.
Nhưng khi bước ra ngoài, sẽ phải tự dựa vào bản thân, đó mới là khốc liệt thật sự.
Nguyện vọng nguyên chủ muốn làm một giáo viên có trách nhiệm, nên cô chỉ có thể vất vả dạy dỗ chúng.
Ai, tiểu nha đầu thiện lương bị quá nhiều người ăn vạ.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Khuynh Diễm quay đầu nói vọng ra ngoài: “Vào đi.”
Năm giây im lặng trôi qua, cánh cửa dần dần hé mở, thiếu niên nhỏ tuổi chậm chạp xuất hiện.
Trên người hắn vẫn còn mặc đồ ngủ, gò má không biết vì sao hơi ửng hồng, từng bước từng bước từ từ đi tới.
Lúc nhìn thấy Selina, Mộ Ngôn dường như hơi khựng lại, nhưng sau đó hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Cô giáo… em có… chuyện… muốn hỏi.”
Khuynh Diễm gật đầu ra hiệu: “Cậu hỏi đi.”
Nhưng Mộ Ngôn chỉ mím môi, lặng thinh không lên tiếng.
Ngược lại, Selina lạnh giọng nói: “Tiểu thư, tôi ra ngoài trước.”
Khuynh Diễm gật đầu, trong lòng cứ cảm thấy... Cái không khí này, quái quái thế nào đó?
Hai người này lén lút cãi nhau sau lưng cô?!
Chờ Selina rời khỏi phòng rồi, Mộ Ngôn mới chậm chạp ngẩng đầu hỏi: “Tại sao... quần áo... trên người em... lại bị đổi... vậy nha?”
Đôi mắt hắn còn mơ màng hơi nước vì mới tỉnh ngủ, giọng nói mềm mềm manh manh, cả người thoạt nhìn vô cùng nhỏ nhẹ ngoan ngoãn.
Nhưng tiếp xúc với Tịch Dạ lâu như vậy, khả năng lợi hại nhất của Khuynh Diễm chính là phát hiện dấu hiệu khi hắn muốn ăn vạ cô.
Ngữ khí này của hắn, chắc chắn là đang khởi binh vấn tội!
Chỉ cần cô thừa nhận mình đã cởi quần áo hắn, thì hắn sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi cô bồi thường trinh tiết.
Tiểu nha đầu bình tĩnh!
Ta nhất định có thể vượt qua cửa ải này!
Khuynh Diễm dũng cảm nói: “Tối qua tôi thấy người cậu bẩn, nên dùng ma pháp đổi quần áo giúp cậu.”
Mộ Ngôn chậm chạp lắng nghe, rồi từ từ hỏi lại xác nhận: “Là dùng… ma pháp… sao?”
“Đúng vậy, chỉ cần biến hóa liền đổi thành quần áo khác. Sau này ma pháp cậu giỏi hơn, tôi sẽ dạy thần chú cho cậu.” Khuynh Diễm mắt không co rút, tim không đập nhanh, bình tĩnh đáp.
Mộ Ngôn im lặng nhìn cô rất lâu, khiến cô hơi đổ mồ hôi chột dạ…
Nhưng rồi thiếu niên nhỏ nhắn vẫn ngoan ngoãn cúi đầu: “Em... cảm ơn... cô giáo.”
Hắn còn tưởng cô thay đồ bằng cách cởi quần áo hắn ra.
May mà không phải, cô chỉ biến hóa qua ma pháp thôi.
Suýt nữa thì hắn đã trách lầm cô giáo.
Hắc Khuyển: [...] Không hề lầm!
Kí chủ đã che đậy không cho nó nhìn lén thân thể đại nhân vật, nên nó chắc chắn cô cởi quần áo hắn!
Ừm… có điều thời gian che đậy rất ngắn, không đủ để cô làm chuyện đồi bại gì, chỉ đơn thuần là thay đồ giúp hắn.
Hắc Khuyển so so hai đầu ngón tay. Nó có nên gửi tin nhắn về kêu chủ nhân ăn bàn phím không?
—
Khuynh Diễm hứa sẽ giúp Mộ Ngôn điều khiển ma pháp thành thạo, chuyện này làm hắn thấy rất vui vẻ.
Nhưng những học sinh ở Love and Light thì vui không nổi.
Cứ mỗi cuối tuần, bà cô phù thủy liền đưa bọn chúng đi dã ngoại.
Nói dã ngoại cho hấp dẫn, chứ sự thật là đi hành xác.
Nào là núi tuyết lạnh giá, sa mạc đói khát, trôi dạt biển khơi, phơi thây núi lửa, thậm chí lọt vào động sói, bọn chúng đều đã được trải nghiệm.
Một pháp sư thực thụ bên ngoài, có khi còn chưa dấn thân vào chỗ chết nhiều như học sinh bọn chúng!
Từ những lần đầu ầm ĩ cãi nhau, sợ hãi hoảng loạn, hiện tại bọn chúng đã luyện đến cảnh giới tâm như tro tàn...
Khuynh Diễm ngắt lời: “Đây gọi là tâm như mặt hồ tĩnh, bình lặng trước mọi sóng gió.”
Các học sinh: “…” Không dám nêu lên ý kiến.
Trong khi mọi người than trách mà chẳng quan sát, thì sự ăn ý khi làm việc nhóm đã tăng cao, khả năng điều khiển ma pháp cũng tiến bộ vượt bậc.
Chỉ là... luôn có vấn đề phát sinh trong các chuyến dã ngoại.
Rất nhiều ma thú thượng cổ xuất hiện, giống loài sau càng đáng sợ hơn giống loài trước.
Nhưng đây không phải vấn đề các học sinh bận tâm, mà vấn đề là nằm ở Mộ Ngôn.
Sự hung hãn của ma thú thường làm sức mạnh hắn mất kiểm soát.
Một lần khắc sâu vào trí nhớ khiến mọi người cả đời không quên, là khi Khuynh Diễm đưa tập thể lên thuyền trôi dạt giữa biển, và Mộ Ngôn làm nổ nát thuyền.
Cá mập ăn thịt người xuất hiện, vậy là hắn suýt nữa đánh chìm luôn một hòn đảo!
May mà Khuynh Diễm kịp thời đến cứu vãn.
Nhưng ký ức này mãi mãi là cơn ác mộng với tất cả học sinh của Love and Light.
Nếu “bà cô phù thủy” Khuynh Diễm là trùm khủng bố hạng nhất, thì “nhân tài hủy diệt” Mộ Ngôn chính là trùm khủng bố hạng hai!
Kiếp trước học sinh bọn họ đã gây ra tội lỗi tày trời gì, mà bây giờ lại đụng trúng hai kẻ đáng sợ thế này chứ?
Nhưng không sao, chỉ cần chờ qua ba năm nữa, khi Khuynh Diễm mãn hạn lưu đày, cô sẽ trở về kinh đô.
Cô rời khỏi Todoro, thì những chuyến phiêu lưu đau tim này cũng sẽ kết thúc.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chờ hoài chờ mãi cuối cùng cũng chờ được ba năm.
Khoảnh khắc ăn mừng đã đến!
Các học sinh vui sướng nắm tay nhau reo hò!
Kết quả Khuynh Diễm lại thông báo: “Tôi quá lưu luyến các em, nên quyết định cả đời sẽ ở lại đây, làm một giáo viên tận tâm với nghề.”
Các học sinh: “!!!”
Cô giết tụi em luôn đi!
Có còn cho người ta đường sống nữa không!
Đại công tước nhiều lần gửi thư hối thúc Khuynh Diễm quay về kinh đô, nhưng cô chỉ dùng ma pháp không gian đi thăm ông, ăn xong bữa cơm rồi lại rời khỏi.
Đại công tước khuyên mãi không được, quyết định mua lại đất đai ở Todoro, để sau này về già sẽ chuyển đến sống dưỡng lão với con gái.
Nhưng Đại công tước còn chưa kịp về già, thì một người khác đã đến Todoro trước ông.
Vào buổi sáng đẹp trời, Khuynh Diễm mở cửa chuẩn bị đến trường giảng dạy.
Chợt nhìn thấy một chàng trai ăn mặc hoa lệ, ôm bó hoa hồng đỏ thắm đứng trước cổng nhà cô.
Người quen đã lâu không gặp, Đại hoàng tử kiêm nam chính đại nhân — Nolan.
Khuynh Diễm: “???”