Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 461: Chương 461: Cô Giáo Phù Thủy (17) 2




Nolan không đến một mình, mà hắn đến cùng một cô gái trẻ tóc nâu mắt nâu.

Gò má cô trắng thuần điểm xuyết vài chấm nhỏ tàn nhang, nhưng không làm mất đi thẩm mỹ, mà còn tỏa ra cảm giác mộc mạc dễ gần.

Khuynh Diễm nhìn thoáng qua, xinh đẹp chân chất thế này, có lẽ là nữ chính.

Cô gái cất tiếng tự giới thiệu, xác nhận suy đoán của cô: “Xin chào tiểu thư, tôi là Lani Costa, thị nữ cận thân của Đại điện hạ. Rất vui được gặp tiểu thư!”

Cách chào hỏi khuôn mẫu, âm thanh được điều chỉnh đến thật êm tai, dường như Lani đã tập đi tập lại hai câu này rất nhiều lần.

Vương hậu đã nói, chỉ cần cô có thể khiến con gái Đại công tước hàn gắn với Nolan, thì cô sẽ được tiến cử trở thành quý tộc.

Đây là khao khát lớn nhất đời này của Lani.

Vì vậy, cô nhất định phải gây ấn tượng tốt với Khuynh Diễm, để tiện cho việc thuyết phục.

Hơn nữa, tranh thủ xây dựng quan hệ với con gái Đại công tước, thì về sau con đường giao lưu trong giới quý tộc của cô sẽ dễ dàng hơn.

Lani dàn tính tốt kế hoạch, nụ cười càng thêm xinh đẹp thanh thuần, cố tạo cảm giác thân thiện.

Nhưng Khuynh Diễm sao có thể không biết những điều này?

Theo tin tức truyền đến từ kinh đô, vào trận bệnh nặng ba năm trước, ma thuật của Nolan đã hoàn toàn biến mất.

Quốc vương nghi kỵ hắn có quan hệ với Phù thủy bóng đêm, Đại công tước cũng vì cô mà ngừng phò trợ hắn.

Nolan mất hết chỗ dựa, chỉ biết uống rượu tìm hoa để quên sự đời.

Nhìn hắn vô dụng tụt dốc như thế, người ủng hộ hắn cũng dần chuyển sang phe các hoàng tử khác.

Giờ hắn đến đây tìm cô, hiển nhiên là vì muốn mượn thế lực của Đại công tước, khôi phục hy vọng lên ngai vàng.

Nhưng hắn vẫn còn sợ cô đến mức không dám ngẩng đầu, mà chỉ hèn nhát nấp sau lưng Lani, để cô ấy cầu xin thay hắn.

Khuynh Diễm không muốn nhiều lời dây dưa với loại người này, trực tiếp dẫn tay Mộ Ngôn đi vòng lên phía trước.

Nhưng hắn vẫn còn sợ cô đến mức không dám ngẩng đầu, mà chỉ hèn nhát nấp sau lưng Lani, để cô ấy cầu xin thay hắn.

Khuynh Diễm không muốn nhiều lời dây dưa với loại người này, trực tiếp dẫn tay Mộ Ngôn đi vòng lên phía trước.

Lani vốn còn định nói thêm vài câu dẫn dắt làm quen, nhưng nhìn thấy người đã bỏ đi, nên cô vội vàng tiến vào chủ đề chính.

“Tiểu thư đợi đã, mong cô có thể nghe tôi nói đôi lời. Năm đó, là điện hạ nhất thời nông nổi nên mới phạm sai lầm.”

Lani cố nói thật nhanh để giữ chân: “Tôi biết tiểu thư tức giận, cũng chỉ bởi tình yêu cô dành cho điện hạ quá sâu đậm, nên mới vì yêu sinh hận ngài ấy. Nay điện hạ đã hối lỗi rồi, cô hãy tha thứ cho ngài ấy đi được không?”

Khuynh Diễm dừng bước, đuôi lông mày hơi nhếch lên.

Yêu?

Vì yêu sinh hận?

Với tên ngựa giống ngủ dạo cả vương quốc kia?

Đầu năm nay mọi người thật biết viết chuyện hề hước đấy!

Chợt một bàn tay níu chặt lấy ngón út của cô, con rùa nhỏ ở phía sau chậm chạp từng bước nhích đến gần.

Khuynh Diễm quay đầu nhìn Mộ Ngôn, không rõ vì sao hắn lại chủ động nắm tay cô như vậy.

Nhưng tiểu ăn vạ đã tự mình tiến cử, cô đương nhiên sẽ không từ chối.

Khuynh Diễm hơi nhúc nhích, đầu ngón tay khẽ cào cào vào lòng bàn tay hắn, nụ cười trên môi đầy thỏa mãn.

Đáy mắt Mộ Ngôn thấp thoáng bất an, từ từ nhón chân nói nhỏ vào tai cô: “Cô giáo… em muốn… cách xa… bọn họ… nha.”

Anh Radley đã dạy, làm nhóc con có thể hiền lành, nhưng không được ngốc nghếch.

Phải sớm đánh dấu chủ quyền, nếu không sẽ bị người khác cướp mất.

Đó là bài học xương máu của anh Radley, hắn sẽ không đi lên vết xe đổ của anh ấy đâu.

Những người này đang lôi kéo cô giáo, hắn muốn giữ cô thật chặt nha!

Khuynh Diễm gật đầu chiều theo Mộ Ngôn: “Được, tôi dẫn cậu rời khỏi đây.”

Lani vốn chuẩn bị rất nhiều kịch bản để thuyết phục, thậm chí còn đoán trước các loại phản ứng của đối phương để soạn lời thoại đối đáp.

Cô cứ nghĩ Khuynh Diễm sẽ oán hận vì lỗi lầm của Nolan, hoặc là sẽ đau lòng trách móc, cũng có thể là nổi giận mắng nhiếc.

Nhưng Lani không hề nghĩ tới, Khuynh Diễm sẽ hoàn toàn ngó lơ chẳng quan tâm.

Thái độ như vậy, là đang khinh thường thân phận thường dân của cô, nghĩ cô không đủ tư cách nói chuyện với cô ấy sao?

Lani cảm thấy uất ức bất công, nhưng vì mục đích nên vẫn cố gắng tiếp tục: “Tiểu thư, suốt ba năm qua, đêm nào điện hạ cũng mơ thấy cô, ngài ấy thật sự rất muốn gặp cô.”

“Cô yêu điện hạ hơn mười năm, đâu thể nói buông là buông dễ dàng. Tôi biết cô vẫn còn tình cảm với ngài ấy, cô không thể cho ngài ấy một cơ hội chuộc lỗi được sao?”

Thái độ của Lani rất chân thành, mỗi câu mỗi chữ đều như xuất phát từ trái tim.

Nhưng tiếc là trái tim Khuynh Diễm không có tình cảm, nên chẳng cách nào thấu hiểu được.

Thiếu nữ chậm rãi nâng khóe môi, nghiêng đầu cười hỏi Nolan: “Điện hạ mỗi đêm đều mơ về tôi? Thì ra ngài muốn nhìn thấy máu đổ lần nữa à?”

Tia âm u xoẹt ngang đáy mắt Khuynh Diễm, sắc mặt Nolan lập tức tái xuống!

Chẳng rõ hắn nhớ đến điều gì, mà tay chân run rẩy đánh rơi cả bó hoa, hoảng loạn quay đầu bỏ chạy.

Phản ứng của hắn làm Khuynh Diễm nhíu mày khó hiểu.

Nam chính ít nhiều cũng có hào quang, tại sao mới bị dọa một câu liền chạy rồi?

Chẳng lẽ… Cô đáng sợ như vậy sao?

Rõ ràng cô rất thiện lương mà!

Hắc Khuyển: […] Xin hãy tự ý thức về trình độ ma quỷ của chính mình.

Lani nhìn Nolan đã chạy trốn, theo lẽ thường cô nên đuổi theo hắn.

Nhưng không được!

Cô còn chưa đạt mục đích!

Bằng mọi giá, cô nhất định phải thuyết phục được Kadienne!

Lani nhặt bó hoa hồng lên, bất chợt rơi nước mắt, khẩn khoản cầu xin: “Tiểu thư, cô làm ơn giúp tôi đi! Chỉ cần cô quay lại với điện hạ, chỉ cần một hành động nhỏ này của cô thôi, là đã có thể thay đổi cả cuộc đời tôi rồi! Xin cô hãy giúp tôi với!”

Khuynh Diễm cười nhắc nhở: “Cô Lani, tha thứ cho một kẻ cặn bã là tàn nhẫn với chính mình, chứ không phải hành động nhỏ đâu.”

“Nhưng điện hạ đã xin lỗi cô, ngài ấy...” Lani vẫn còn muốn biện bạch.

Khuynh Diễm giơ tay ra hiệu dừng lại: “Nolan chưa từng xin lỗi tôi, mà dù hắn có quỳ xuống xin lỗi, tôi cũng không thánh mẫu đến mức tha thứ cho hắn.”

Ta chưa tiễn hắn quy tiên đã là may lắm rồi, chứ ở đó mà tha với chả thứ!

“Nhưng… nhưng cô sinh ra đã thân phận cao quý, còn tôi chỉ là thường dân. Cô vươn tay là đã cứu được tôi rồi, nếu cô từ chối thì tôi sẽ chết mất! Đều là con gái với nhau, tại sao cô không thể thương xót mà giúp đỡ tôi?”

Những giọt nước mắt của Lani dần mang theo uất ức cùng oán trách.

Oán trách cuộc đời bất công, không cho cô một thân phận cao quý.

Oán trách Khuynh Diễm lãnh đạm vô tình, chỉ là việc nhỏ cũng chẳng giúp đỡ cô.

Oán trách cả số mệnh trái ngang, tại sao cô đã cố gắng thay đổi thân phận, mà vẫn cứ tuyệt đường chặt đứt hy vọng cô?

Khuynh Diễm nâng mắt nhìn qua, đồng tử tĩnh lặng không chứa nửa điểm đồng cảm.

Hoàn cảnh ngươi khó khăn, nếu có người giúp đỡ ngươi, nghĩa là họ tốt bụng.

Nhưng khi điều đó trái với giá trị của họ, thì họ sẽ từ chối thôi, họ cũng đâu mắc nợ ngươi điều gì mà phải bán mình giúp đỡ.

Hơn nữa, muốn đạt được thứ bản thân muốn, thì phải phấn đấu bằng thực lực chính mình, chứ không phải cầu xin rồi oán trách những người có thực lực không tương trợ ngươi.

Nữ chính này mạch não kỳ lạ, Khuynh Diễm lười ở lại tiếp tục đôi co.

Cô trực tiếp choàng tay bế Mộ Ngôn lên, tăng tốc ôm con rùa nhỏ của mình đi vào dòng người.

Lani đuổi theo nhưng đã hoàn toàn mất dấu, đứng bơ vơ giữa đường phố Todoro.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ toàn thường dân nghèo khổ, cô thật sự đã quá chán ghét những kẻ hèn này!

Cô muốn trở thành quý tộc, tại sao mọi thứ đều cản trở và làm khó cô?

Lani siết chặt tay, gai trên thân hoa hồng đâm vào lòng bàn tay cô rỉ máu.

Giọt máu đỏ rơi xuống hòa vào đất cát… thân phận hèn mọn, đến máu cũng xấu xí bẩn thỉu.

Cô căm ghét từng tấc da thịt trên người mình. Tại sao tóc cô không phải màu vàng? Tại sao mắt cô không phải màu xanh?

Tại sao cha mẹ cô không phải quý tộc?

Tại sao Kadienne sinh ra đã cao quý, mà lại không chịu đưa tay giúp đỡ cô?

Cô thề, nhất định một ngày sẽ thay đổi thân phận! Cô phải cao quý hơn Kadienne, và khiến cô ta trả giá vì đã bỏ mặc cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.