Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 471: Chương 471: Cô Giáo Phù Thủy (22) 2




Cô gái chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, trên người cô mặc trang phục nữ hầu đúng quy cách, biểu cảm lạnh băng hướng ánh mắt nhìn về phía Khuynh Diễm.

“Những thứ ở đây vốn chẳng làm khó được tiểu thư, nhưng tại sao đến cuối cùng cô vẫn sa bẫy?” Selina vẫn luôn như vậy, chỉ hỏi những điều cốt yếu, không thích chào hỏi dư thừa.

Khuynh Diễm hơi dựa vào tường, có vẻ chất độc phát tác khiến cô không thể đứng vững.

Selina vô cảm nhìn qua, ngón tay chỉ quan tài đá, nói: “Tôi đã cảnh báo tiểu thư rất nhiều lần, nếu cô chịu lưu tâm, thì cũng sẽ không bị người khác bắt được nhược điểm.”

“Vậy sao?” Khuynh Diễm nhạt giọng cười, sự ngạo mạn trên khóe môi vẫn chẳng hề thu liễm: “Nhưng tôi lại thấy đáng tiếc cho cô. Selina, lẽ ra cô đã có một kết cục tốt hơn.”

“Kadienne, cô còn chưa hiểu rõ à? Cô đã mất hết ma pháp, và mọi thứ của cô sẽ thuộc về tôi!” Lani lớn tiếng chen vào, lôi kéo sự chú ý: “Từ thân phận, địa vị, đến sự sùng bái mà mọi người dành cho cô, đều sẽ thuộc về tôi!”

Vì tôi đã sở hữu một trong ngũ đại ma pháp, trở thành phù thủy tối thượng!

Một kẻ bại trận như cô, chẳng có tư cách gì để vênh váo với tôi!. Tiên Hiệp Hay

Lani tôi, sẽ rũ bỏ thân phận thường dân, trở thành quý tộc và đoạt hết mọi thứ từ cô!

Khuynh Diễm không đáp lại Lani, mà chỉ cười nói với Selina: “Tôi nghĩ mình đã biết cô là ai.”

“Vậy tiểu thư nói xem, tôi là ai?” Người mặc quần áo nữ hầu lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Khuynh Diễm gác khuỷu tay lên khung cửa sổ, ngón tay hờ hững chống cằm, cánh môi khẽ nhếch nói vỏn vẹn ba chữ: “Nhiệm Vụ Giả.”

Selina cũng chẳng che giấu: “Tiểu thư đoán đúng, nhưng vẫn còn thiếu sót. Thế giới này không chỉ có tôi đến.”

Nghĩa là còn có một Nhiệm Vụ Giả khác?

Khuynh Diễm hơi nhướng mày, đáy mắt lóe lên tia sáng khó hiểu: “Số lượng tăng từ một thành hai, xem ra tôi ngày càng được ưu ái nhỉ?”

Selina lạnh nhạt không đáp.

Còn Lani thì đang siết chặt tay tức giận.

Kadienne lại một lần nữa phớt lờ cô!

Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy!

Cô ta luôn đặt mắt cao hơn đỉnh đầu, chỉ giỏi tỏ vẻ khinh thường người khác!

Một kẻ bại trận như cô ta, lấy tư cách gì mà dám không đáp lại lời cô?

Trận cuồng phong bất chợt thổi tới, Lani vung hai bàn tay cao giữa không trung, âm thanh hùng hồn đọc vang thần chú.

“Nhân danh một trong năm phù thủy tối thượng, nắm giữ ma pháp đỉnh cao chuyển hóa vật chất. Ta triệu hồi các ngươi, vạn vật tại tầng thượng Lâu đài Quỷ, hãy lập tức sống dậy và tiêu diệt kẻ thù thay ta!”

Luồng ma pháp mãnh liệt khuấy động hòa cùng gió lốc, sự căng thẳng đè nén như dây cung kéo mạnh chuẩn bị phóng tên!

Đồ vật từ bốn phương tám hướng lơ lửng giữa không trung, đồng loạt bay tới tập kích lên người Khuynh Diễm.

Ánh mắt Lani lóe đầy ghen ghét lẫn thỏa mãn, giờ đã đến lúc Kadienne phải trả giá cho việc ngạo mạn khinh thường cô!

Chờ sau khi nhìn thấy năng lực cô, để xem cô ta còn có thể tiếp tục phớt lờ không!

Nhưng diễn biến tiếp theo khiến Lani chấn kinh không kịp xoay trở.

Đồ vật còn chưa chạm vào Khuynh Diễm, thì tất cả đã đột ngột bốc cháy thành tro.

Lani kinh hãi mở to mắt. Làm… làm sao có thể!

Chẳng phải Kadienne đã mất hết ma pháp sao!

Nhưng Lani không cần thắc mắc quá lâu, thì bụi mù đã bay đến cuốn tro tàn bám đầy quần áo mặt mũi cô ta.

Mái tóc nâu của Lani thình lình bén lửa, khiến cô ta hoảng hốt hét lên.

Khuynh Diễm nhấc người rời khỏi bệ cửa sổ, chậm rãi bước lên phía trước: “Quy tắc đầu tiên, đi đánh nhau hạn chế đọc thần chú quá dài.”

Thần chú cả đoạn diễn văn thế kia, ai rảnh đứng nghe mi đọc xong mới đánh.

Chẳng qua ta thấy mi là nữ chính, nên cho mi cơ hội tỏa sáng một lần, chứ đàn áp quá thì người khác sẽ hiểu lầm ta độc ác.

Trong khi ta thiện lương thế này, ai.

Khuynh-thiện-lương-Diễm đột ngột tăng tốc kéo Lani nện xuống đất!

Thô bạo đến nỗi cô ta co rút tưởng chừng mình đã ngừng thở.

Lani nổi giận muốn phản kháng, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười âm u cổ quái của Khuynh Diễm, chẳng khác nào dây trói thít chặt cổ họng làm cô ta không thốt nên lời.

Thiếu nữ đứng từ trên cao nhìn xuống, dùng hai ngón tay nâng cằm cô gái tóc nâu, nhạt giọng cười: “Nếu cô an phận, tôi cũng chẳng rảnh rỗi đi tìm cô. Nhưng cô đã muốn chết như vậy, tôi từ chối thì thật không phải phép.”

Đồng tử Khuynh Diễm lóe lên huyết sắc, loại ánh sáng mà bất kỳ ai nhìn vào cũng phát động bản năng muốn bỏ chạy.

Cảm giác như mình chỉ là con mồi yếu ớt, đứng trước quái vật và quỷ dữ hung tàn, chỉ cần hụt chân một giây liền bị xé thành mảnh vụn!

Lani sợ hãi đến hô hấp hỗn loạn, muốn mở miệng lần nữa đọc thần chú.

Nhưng cổ họng cô ta lập tức bị siết chặt, một tấm vải dính đầy bụi nhét vào miệng cô ta.

Lani bị sặc ho khan liên tục, tầm mắt choáng váng vì những cú đánh thô bạo nện xuống thân thể, đau đến gần như nứt xương vỡ tạng.

Rõ ràng Kadienne đã trúng độc, tại sao vẫn còn mạnh như vậy?

Còn cả Selina, tại sao chỉ đứng nhìn mà không tới bênh vực cô?

Trong mắt bọn họ, cô chỉ mãi hèn mọn và đáng bị khinh thường sao?

Cô không cam tâm!

Lani cô, dù có chết cũng không cam tâm!

Tròng mắt Lani đã vằn vện tia máu, nhưng Khuynh Diễm vẫn không nương tay đấm xuống.

Dám dẫn sấm sét làm Mộ Ngôn chịu đau đớn, thì dù có là con cưng thiên đạo cũng đừng hòng thoát khỏi trừng phạt!

Lani không biết mình đã bị đánh bao lâu, khát vọng sinh tồn dưới đáy lòng ngày càng tàn lụi...

Bất chợt, một trận cuồng phong thổi tới!

Khí tức quen thuộc khiến đáy mắt Lani bừng sáng hy vọng!

Chỉ trong chớp nhoáng, cô ta đã được kéo khỏi Lâu đài Quỷ, thân thể rơi xuống khu rừng cách đó không xa.

Lani ho khan vì đau đớn, mái tóc trên đỉnh đầu cháy xém, toàn thân bám dính tro bụi, dáng vẻ đầy nhếch nhác chật vật.

Cô ta vội vã bò dậy, hướng đến người phụ nữ mặc áo choàng đen tố cáo: “Ngài, ngài tới rồi! Ngài biết không, Selina đã trơ mắt nhìn tôi bị hành hạ, ngài nhất định phải trừng phạt cô ta...”

“Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành.” Người phụ nữ khàn giọng ngắt lời.

Lani hơi sững lại, sau đó cả khuôn mặt liền tràn ngập vui mừng: “Vậy có phải tôi sẽ trở về và thay đổi thân phận thành quý tộc không?”

“Quý tộc?” Người phụ nữ nghiền ngẫm, tiếng cười kỳ dị đáp: “Đúng vậy, ta sẽ để ngươi thành quý tộc.”

Lani phải cố kìm nén mới không hào hứng hét lên vì vui sướng. Cuối cùng cô cũng đã đạt được ước mơ!

Cô có thể rũ bỏ thân phận thường dân và bước lên hàng ngũ quý tộc!

Cô sẽ sánh ngang Kadienne, còn cô ta thì chết một mình trong Lâu đài Quỷ mà chẳng ai thương tiếc đau lòng!

Thân phận giữa người với người, chưa đến phút cuối thì đâu ngờ được ai sẽ đứng trên đỉnh cao!

Lani cô, cuối cùng đã chiến thắng!

“Tín vật này là minh chứng cho thân phận quý tộc, ngươi cầm đi.” Người phụ nữ đưa một huy hiệu bằng vàng khắc hình kỵ sĩ đấu kiếm, biểu tượng của hoàng gia Magixland.

Lani vội vã giơ cả hai bàn tay để đón nhận, ánh sáng vàng chói mắt từ huy hiệu in hằn phản chiếu trong con ngươi cô.

Nụ cười mãn nguyện chầm chậm nở trên môi... và ngay sau đó chính là tiếng hét đau đớn xé nát khu rừng!

Ma pháp trôi ra từ đôi mắt Lani, bị hút vào huy hiệu mà phút trước cô còn trân trọng hơn cả mạng sống.

Lani thậm chí không kịp chất vấn, thì thân thể đã trực tiếp biến thành một bộ xương khô.

Người phụ nữ cúi xuống nhặt huy hiệu nằm lẫn trong mớ quần áo vô chủ, cánh mũi hít hà hương vị ma pháp tươi mới: “Chậc, cô bé tội nghiệp.”

Hoàng tử của ngươi đã đánh mất hào quang, nên chẳng còn ai cứu vớt đời ngươi.

Một mình ngươi không có thực lực, đành phải nương nhờ vào một kẻ như ta.

Nhưng biết làm sao được, từ xưa đến nay Phù thủy Bóng đêm ta đây chưa từng giữ chữ tín.

Khuôn mặt đang hạnh phúc mãn nguyện rồi biến thành đau đớn của ngươi, chính là thứ mà ta thưởng thức nhất!

Bàn tay trắng xanh của người phụ nữ thò vào áo choàng, lấy ra một quả cầu thủy tinh, phía trên quả cầu hiện cảnh tượng bên trong Lâu đài Quỷ.

Bà ta híp mắt nhìn khuôn mặt cười nhạt hờ hững của Khuynh Diễm, giọng nói khàn đặc dâng đầy phấn khích: “Giờ thì đến lượt ngươi, con thú hoang ngạo mạn cần được dạy dỗ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.