Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 470: Chương 470: Cô Giáo Phù Thủy (22)




Pháp bảo của Selina ngăn binh lính bên ngoài tiến vào Todoro, nhưng đồng thời cũng cản trở người bên trong rời khỏi thị trấn.

Ngay cả ma pháp không gian của Khuynh Diễm vẫn gặp hạn chế. Khi cô tìm được cách rời đi mà không phá hỏng kết giới, thì mặt trời cũng đã lặn xuống chân núi.

Khuynh Diễm căn cứ theo những gì viết trên mảnh giấy, đi đến điểm hẹn.

Sở dĩ nơi này có tên Lâu đài Quỷ, vì trước kia nó là chỗ trú ngụ của Phù thủy Bóng đêm.

Với bản tính tàn ác vô độ, bà ta thường xuyên dùng các hình phạt đẫm máu để tra tấn tù binh và nô lệ, lấy đó làm thú vui tiêu khiển.

Những nạn nhân vô tội bị nhốt sâu dưới các tầng hầm, chịu đựng đủ loại giày vò đến chết.

Vì quá oán hận, nên họ không thể đi đầu thai chuyển kiếp, mà hóa thành hồn ma lảng vảng trong lâu đài suốt ngàn năm qua.

Đây là truyền thuyết về Lâu đài Quỷ, nhưng thực hư thế nào thì không ai biết rõ, cũng chẳng ai có gan đi xác nhận.

Người dân sống quanh đây kể lại, họ thường nhìn thấy những chiếc bóng vất vưởng qua cửa sổ, cùng tiếng khóc thảm thiết vọng ra từ lâu đài lúc nửa đêm.

Bóng tối dày đặc bao phủ, một vòng xoáy đen chợt xuất hiện trước cánh cổng sắt.

Thiếu nữ chậm rãi bước ra từ trung tâm vòng xoáy, so với lâu đài cao lớn sừng sững trong đêm, thì thân hình mảnh mai của cô chỉ như con mồi sắp chui vào miệng quái vật.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn cánh cổng quấn đầy dây leo gai nhọn, đây là một loại cây chứa kịch độc, có tác dụng làm rào cản ngăn người ngoài xâm nhập vào lâu đài.

Nhưng Khuynh Diễm không đi theo đường lối thông thường. Cô giơ tay lên giữa không trung, vòng xoáy xuất hiện đưa cô xuyên qua cánh cổng rỉ sét.

Ánh trăng lành lạnh chiếu vào khung cửa sổ, Khuynh Diễm đặt chân lên tấm thảm lót sàn bám đầy bụi bẩn.

Bên trong lâu đài, tất cả đồ vật đều đang trôi nổi giữa hư không, phía trên mỗi món đồ được trùm một tấm vải trắng, nhìn chúng như hồn ma vất vưởng đang lơ lửng bay lượn.

Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ sợ đến ngất xỉu.

Nhưng Khuynh Diễm hoàn toàn không ngó ngàng mớ vải trắng kia, cô đi thẳng đến vị trí phát ra ánh sáng xanh lục mờ ảo.

Nơi đó đặt một quyển sách, càng đến gần càng nghe rõ nó đang ngâm nga ca hát.

Giai điệu đều đều lặp lại, như loại hộp nhạc cổ điển có búp bê nhỏ nhảy múa bên trong.

Đính đong.

Đính đong.

Đính đong...

“Xin chào!” Giọng nói băng lãnh vang lên, một con búp bê đột ngột dựng thẳng người dậy!

Hai mắt nó mở to nhìn chằm chằm Khuynh Diễm, khóe môi nó cong lên cứng còng, hai bên mặt dán hai vòng tròn đỏ mô phỏng má hồng, ngoại hình trông cực kỳ quỷ dị.

Khuynh Diễm thờ ơ nhìn, nếu so về khả năng nở nụ cười cứng ngắc giống ma quỷ, thì con búp bê này còn chưa xứng xách dép cho cô.

Điểm khác biệt duy nhất giữa cô và nó, chính là cô đẹp, còn nó thì xấu.

Búp bê bắt đầu câu chuyện, khóe miệng nó lạch cạch chuyển động lên xuống: “Hì hì, vui quá, lâu rồi mới có người đến chơi với ta. Giải đố đi! Chúng ta chơi giải đố đi!”

“Giải đố? Trò này cũng thú vị đấy...” Khuynh Diễm mỉm cười, một giây sau chiếc cổ lặt lìa của búp bê liền bị siết chặt trong tay cô: “Tiếc là ta không có thời gian chơi đùa với ngươi. Nói! Người của ta ở đâu?”

“Không biết. Ta không biết. Nếu ngươi không chơi, vậy thì ngươi...” Búp bê va hai hàm răng vào nhau, bất chợt tròng mắt nó lật ngược chỉ còn màu trắng dã: “Cùng ta đi chết!”

Bùm!

Ầm ầm!!

Thân thể búp bê nổ tung!

Khuynh Diễm theo phản xạ kịp thời ném bỏ nó!

Búp bê rớt ra từng mảng, tay chân bằng mũ nhựa của nó văng loạn mỗi thứ một nơi, chỉ còn cái đầu lông lốc chạy trốn.

Ma pháp không gian xoáy tròn, bàn tay Khuynh Diễm xuyên qua lỗ hổng giật ngược tóc búp bê, kéo đầu nó lên khỏi mặt đất.

Nhưng chỉ trong một giây, liền có luồng ma pháp bí ẩn đánh tới!

Khuôn mặt bằng mũ nhựa nổ nát không còn manh giáp.

Kẻ phía sau cố ý thủ tiêu diệt khẩu, ngăn cô moi được tin tức từ thứ đồ vật quái dị này.

Khuynh Diễm phủi những sợi tóc búp bê còn vương trên bàn tay mình, hờ hững cười nói: “Ngươi nên biết, bất kỳ trò chơi nào cũng phải trả giá, đặc biệt là... khi ngươi chơi với ma quỷ!”

Khi nói những chữ cuối cùng, cô đột ngột nâng mắt nhìn chằm chằm một phương hướng.

Tia sáng quỷ dị lóe lên, khiến cô gái tóc nâu nấp trong bóng tối bất giác sởn tóc gáy!

Cô ta sợ hãi nín thở, có cảm giác như mình đã bị nhìn thấu.

Nhưng Khuynh Diễm lại chợt dời mắt, cứ như cái nhìn vừa rồi của cô chỉ là một sự trùng hợp.

Lani yên lặng lùi về sau, nhắc nhở bản thân không cần sợ hãi.

Người đang nắm giữ thế cục nơi này là cô, còn Kadienne chỉ là con mồi sa bẫy!

Thân phận, địa vị, tài sản, toàn bộ mọi thứ của Kadienne rồi sẽ thuộc về cô!

Không cần nôn nóng, trước tiên cứ tuân thủ kế hoạch, rút về địa điểm tiếp theo chờ đợi.

Cơn gió chợt thổi qua, quyển sách giữa không trung xoành xoạch lật chuyển từng trang giấy.

Khuynh Diễm thu lại tầm mắt, nhấc chân bước đến gần.

Cổ ngữ vặn vẹo bay lên nhảy múa, giai điệu hộp nhạc lần nữa reo vang tiếng đính đong nô đùa.

Khuynh Diễm tập trung nhìn những ký tự đỏ sậm như lời nguyền quỷ dữ, lẩm nhẩm chắp nối: “Lâu đài cổ phủ đầy dây gai và rắn rết...”

“Máy đan sợi quay tròn ở tầng thượng.”

“Phù thủy giết công chúa hay công chúa giết phù thủy?”

“Đầu kim nhọn sẽ ban tặng sinh mệnh mới cho ngươi.”

Khuynh Diễm đọc một lượt bài chú ngữ, trầm mặc suy nghĩ... Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô đã tìm ra đáp án!

Vòng xoáy không gian mở rộng, đưa cô tiến thẳng lên tầng áp chót.

Cảnh tượng u ám hiện ra trước mắt, vô số tượng sáp hình người cầm vũ khí dàn thành đội binh, kẻ đứng người ngồi lùi lũi trợn trừng tròng mắt, trông chúng còn quỷ dị hơn con búp bê xấu xí dưới tầng trệt.

Khuynh Diễm nhạt giọng cười, không rõ là đang nói với ai: “Ta mắc hội chứng sợ ma. Lần sau đừng thiết kế kiểu này, sẽ làm ta sợ đấy.”

Cô vừa dứt lời, toàn bộ tượng sáp còn chưa kịp phát huy tác dụng đều lập tức bị đốt thành tro.

Gió thổi qua cuốn tro tàn bay mất, Khuynh Diễm phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên người, cười nói: “Mỗi lần sợ ta rất hay lỡ tay.”

Sau khi người sáp bị lửa dọn sạch, không gian thoáng đãng chỉ còn lại một máy dệt sợi và một quan tài đá.

Tiếng bánh xe lạch cạch quay tròn, giữa đêm đen tĩnh mịch khiến lòng người tràn ngập u ám.

Khuynh Diễm nhíu mày nhìn quanh, có lẽ nơi giấu Mộ Ngôn là cỗ quan tài kia.

Cô lập tức bước đến, dáng vẻ trông rất vội vã lo lắng, giơ tay bật nắp quan tài.

Xè!

Luồng khí đen xộc vào mũi Khuynh Diễm!

Bước chân cô loạng choạng lùi lại, người nằm bên trong quan tài không phải Mộ Ngôn, mà là một cô gái tóc nâu...

“Lani Costa?” Khuynh Diễm hơi lắc đầu, dường như khí đen làm cô choáng váng.

Lani nhìn thấy cô như vậy thì liền bật cười đắc ý: “Chào tiểu thư Kadienne, chúng ta lại gặp nhau rồi. Thế cục thay đổi nhanh thật, nhớ trước đây cô còn từ chối giúp đỡ tôi, sao giờ trông cô thảm hại quá vậy?”

“À mà chắc cô đang thắc mắc đây là gì phải không?” Lani xoa thuốc bột trên tay, hả hê nhấn mạnh: “Nó là thuốc độc khống chế ma pháp, biến cô thành phế vật! Cô muốn biết ai là người bào chế ra nó không?”

Khuynh Diễm vịn tay lên khung cửa, nhếch môi đáp: “Không.”

Lani tức thời nghẹn lại.

Trong tình huống này chẳng phải mọi người đều sẽ nói muốn biết sao?

Kadienne cố ý trả lời ngược lại! Cô ta cả gan dám chống đối cô!

Đáng hận!

Đã là kẻ thua cuộc mà còn ngạo mạn như vậy!

Thế thì đừng trách cô tàn nhẫn với cô ta!

Lani gằn giọng tiết lộ sự thật: “Người bào chế thuốc độc là...”

“Là tôi.” Chất giọng lành lạnh vang lên, cắt ngang lời nói của Lani.

Khuynh Diễm chậm rãi chuyển tầm mắt, nụ cười nhợt nhạt trên môi dần trở nên rực rỡ: “Cuối cùng cũng gặp lại cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.