“Ở thế giới này, pháp thuật được phân thành hai loại, là ma thuật và ma pháp.” Khuynh Diễm mở sách ra, nghiêm túc đi vào bài giảng.
Trên tay cô cầm một loại bột kỳ lạ lấp lánh, thứ mà bọn trẻ tại Todoro chưa từng được thấy qua, vì vậy chúng ngay lập tức tò mò nhìn lên bục gỗ.
Đây là bột phép tái hiện, có tác dụng dàn dựng lại khung cảnh với hình ảnh sắc nét và âm thanh sinh động. Tương tự như việc chiếu phim 3D thời hiện đại vậy.
Giới quý tộc thường dùng bột phép này để làm thú vui tiêu khiển, hoặc dàn cảnh châm biếm đá đểu nhau. Nhưng người dân nghèo thì rất hiếm khi có cơ hội nhìn thấy nó.
Vì bột phép không chỉ đắt đỏ, mà còn phải dùng thân phận quý tộc mới mua được.
Khuynh Diễm giơ tay ném bột phép vào giữa không trung, năm màu sắc khác nhau tức khắc hiện ra trên bục giảng.
“Đây là năm thuộc tính ma thuật phổ biến nhất, bao gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Ngoài ra, còn có các thuộc tính biến dị như băng, lôi, phong, quang.”
Khuynh Diễm chuyển đầu ngón tay, ánh sáng thánh khiết theo bột phép tràn vào phòng học: “Trong đó, thuộc tính mạnh mẽ và tẩy trừ tà ác lợi hại nhất, chính là quang, ma thuật hệ ánh sáng.”
Rất ít người sở hữu ma thuật hệ quang, và hiện tại nó được xem là năng lực đỉnh cao của thế giới này.
“Nhưng vẫn còn một loại biến dị khác, đó là...” Giọng nói Khuynh Diễm đột nhiên hạ thấp đến âm trầm, cả căn phòng đều bị bao trùm bởi màn đêm tối tăm rùng rợn: “Ma thuật hắc ám!”
Nếu pháp sư hệ quang dùng ánh sáng để cứu rỗi, thì pháp sư hệ ám sẽ dùng bóng tối để hủy diệt.
Chỉ có những kẻ bán linh hồn cho tà ác, dùng thù hận nuôi dưỡng chính mình, mới có thể trở thành pháp sư hệ hắc ám!
Và những kẻ này, rất thích giết chóc cùng máu tanh!
Để miêu tả thực tế, Khuynh Diễm còn lấy bột phép dựng lại trận chiến đẫm máu trong lịch sử trăm năm trước.
Cuộc chiến do một pháp sư hệ ám khởi xướng, và số người chết nhiều không đếm xuể.
Mặc dù hình ảnh chặt đứt tay, chém lìa chân đã được làm mờ để phù hợp lứa tuổi người xem, nhưng tiếng gào thét tuyệt vọng kia vẫn khiến tụi nhỏ rùng mình khiếp sợ.
Charles cùng những học sinh bên dưới run rẩy dựa vào nhau.
Tuy cái bột gì đó nhìn rất thú vị, nhưng xin cô giáo đừng dùng nó vẽ cảnh máu me nữa!
Tụi em chỉ cần học môn lịch sử trên sách vở, chứ tụi em không có nhu cầu xem chiến tranh trực tiếp!
Xin cô hãy ngừng tra tấn tinh thần tụi em!
Khuynh Diễm búng tay, độ sáng trong căn phòng liền khôi phục bình thường, âm thanh chém giết cũng biến mất.
Ánh nắng ấm áp tràn vào khiến nhóm học sinh thở phào nhẹ nhõm, như vừa tìm lại sự sống.
Chỉ có một mình Mộ Ngôn, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn ngồi vững vàng, mọi sự biến hóa đáng sợ kia đều không chút tác động đến hắn.
Khuynh Diễm thoáng nhướng mày. Tiểu ăn vạ anh dũng nha!
Vừa mới nghĩ xong, cô liền nhìn thấy hắn cúi đầu xuống, thân thể hơi run lên.
Khuynh Diễm: “...” Ta lại quên mất việc hắn phản ứng chậm.
Phải chờ mọi người hết sợ rồi, thì hắn mới bắt đầu sợ.
Ta phải tiết chế chính mình, không thể tiếp tục dọa tiểu ăn vạ.
Khuynh Diễm hắng giọng chột dạ, tiếp tục giảng: “Nhưng ma thuật dù lợi hại đến đâu, cũng không thể sánh bằng ma pháp. Sự khác biệt giữa chúng nằm ở hai từ khóa, giới hạn, và tự nhiên.”
“Cụ thể là, ma thuật chỉ có một vài thuộc tính giới hạn, có sẵn trong tự nhiên. Còn ma pháp thì ngược lại.” Khuynh Diễm chợt mỉm cười, điểm danh hỏi: “Charles, em hiểu không?”
Charles: “...” Tại sao lúc nào cô cũng gọi em trả lời câu hỏi vậy?
Rốt cuộc em đã gây ra lỗi lầm gì với cô?
Cô không thể buông tha cho em được sao?
Khuynh Diễm biểu thị, trong lớp này cô chỉ biết tên Charles và Mộ Ngôn, không gọi hắn thì chẳng lẽ gọi tiểu ăn vạ à?
Hắc Khuyển: Kí chủ đừng giả vờ nữa, rõ ràng cô ghi thù Charles, vì hôm trước hắn trù đại nhân vật bị sói gặm mất xác.
Vậy nên… nó ủng hộ cô! Hành chết thằng nhóc mồm thối này đi!
Charles mặt nhăn như quả mướp đắng, gian nan trả lời: “Thưa cô giáo, em... không hiểu.”
Cô giảng bài mà hắn lại nói không hiểu, có khi nào sẽ bị treo ngược lên tử hình luôn không?
Nhưng Khuynh Diễm là một cô giáo hiền dịu, đâu phải loại vô cớ hành hung học sinh như vậy.
Cô nhạt giọng giải thích: “Từ khóa đầu tiên, là giới hạn. Ma thuật có tính giới hạn. Ví dụ như một pháp sư hệ phong, thì chỉ có năng lực điều khiển gió, chứ không thể điều khiển lửa, sấm sét, hoặc những thuộc tính khác ngoài gió.”
Charles gật gật đầu, cái này thì hắn hiểu.
Khuynh Diễm rành mạch nói tiếp: “Từ khóa thứ hai, là tự nhiên. Ví dụ như gió, là thứ có sẵn trong tự nhiên, và thuộc về thiên địa. Dù loài người có bị diệt vong, thì gió vẫn tiếp tục tồn tại.”
“Giới hạn và tự nhiên, đây là hai đặc tính điển hình của ma thuật. Nhưng ma pháp thì hoàn toàn ngược lại, nó không có giới hạn, và không tuân theo quy luật tự nhiên.”
Vào ngàn năm trước, thời điểm thịnh vượng nhất của thế giới này, khi đó ma pháp còn chưa biến mất, và con người chỉ cần đọc thần chú, liền có thể thực hiện mọi điều họ muốn.
Họ có thể điều khiển mọi thuộc tính, từ kim mộc thủy hỏa thổ, đến băng lôi phong quang, chứ không phải bị giới hạn trong một thuộc tính như hiện tại.
Chẳng những vậy, mà năng lực ma pháp còn vô cùng thần kỳ, và trái ngược với quy tắc tự nhiên của thiên địa.
Tỷ như đảo nghịch thời gian, khả năng tiên tri đoán trước tương lai, hoặc trường sinh bất tử.
Tóm lại, nếu đem so sánh với ma pháp của quá khứ, thì ma thuật bây giờ yếu hơn rất nhiều.
“Em hiểu rồi, ma pháp không có giới hạn, vì nó điều khiển được mọi thuộc tính.” Charles nháy mắt liền sáng tỏ: “Mặt khác, nếu một pháp sư quay ngược thời gian để thay đổi quá khứ, thì sẽ tác động đến vận mệnh của rất nhiều người. Vì vậy nó trái với quy luật tự nhiên của thiên địa.”
Không ngờ ma pháp lại lợi hại đến thế!
Ai mà có được ma pháp, thì chính là bá chủ thế giới luôn!
Khuynh Diễm mỉm cười khen ngợi: “Charles thông minh như vậy, sau này tôi sẽ kiểm tra em thường xuyên hơn.”
Charles: “...” Tại sao em trả lời sai cũng bị gọi tên, mà trả lời đúng cũng bị gọi tên?
Cô giáo cố tình ép em vào ngõ cụt phải không?
“Nhưng câu trả lời của Charles còn một điểm chưa chính xác.” Khuynh Diễm nhàn nhạt sửa lại chỗ sai: “Pháp sư không có khả năng quay ngược thời gian, vì pháp sư chỉ có ma thuật, chứ không có ma pháp.”
Theo danh xưng ở thế giới này, người sở hữu ma thuật sẽ được tôn là pháp sư.
Còn người sở hữu ma pháp, thì chính là...
Bột phép trên bục giảng chậm rãi tái hiện hình ảnh, một chiếc áo choàng rộng lớn kéo dài từ cổ tới gót chân, cùng mũ trùm nhọn cao ngất trên đỉnh đầu.
“Đây là trang phục dành riêng cho người có ma pháp, danh xưng của họ chỉ gồm hai chữ...” Khuynh Diễm hơi dừng lại, khóe môi cong lên nụ cười hứng thú: “Phù thủy!”
Charles và các bạn học nhỏ không nhịn được run run.
Khoan đã cô giáo ơi… phù thủy chính là thế lực tà ác mà!
Đám vô nhân tính đó còn biến thái hơn cả người sói và ma cà rồng!
Cô giáo có chắc là cô đang truyền đạt kiến thức chính xác cho tụi em không?
*
Thế giới pháp thuật ở những bộ truyện khác nhau sẽ có quy luật vận hành khác nhau, tùy theo thiết lập của tác giả.
Vì vậy, đừng đem quy tắc của truyện này đi so sánh với truyện khác nha mọi người.