Selina đóng hộp thuốc, tóm tắt bệnh án của Mộ Ngôn: “Suy dinh dưỡng, cảm xúc biến động mạnh, tụt huyết áp, ngất xỉu.”
Suốt thời gian dài, đứa nhỏ này chỉ ăn quả dại cầm cự qua ngày, có thể sống được đến bây giờ đã là rất kiên cường.
Thể chất hắn suy yếu nghiêm trọng, nếu bị ép lo âu căng thẳng, hoặc xúc động rơi nước mắt, cũng có khả năng dẫn đến ngất xỉu.
Thật sự vô cùng mong manh dễ vỡ.
Vậy mà… lại có người đem hắn vào phòng riêng, làm loại chuyện đồi bại nào đó ép hắn khóc sưng cả mắt, dồn ép hắn căng thẳng tột độ.
Selina câu từ ngắn gọn nhắc nhở: “Tiểu thư nên tiết chế chút.”
Khuynh Diễm: “…” Ta có làm cái đinh gì đâu!
Đến cả tay nhỏ của hắn mà ta còn chưa được nắm đấy!
Tiểu ăn vạ ngất xỉu nào phải lỗi của ta!
Lúc Mộ Ngôn tỉnh dậy, hắn vẫn hơi ngại ngùng trước Khuynh Diễm, nhưng khi nhìn thấy cô muốn ra ngoài, hắn liền đáng thương chạy theo sau cô.
Tịch Dạ luôn dính lấy cô, chuyện này Khuynh Diễm đã biết từ lâu, nhưng phản ứng hốt hoảng của Mộ Ngôn lại không đúng lắm, cứ như… hắn đang sợ thứ gì đó trong căn nhà này.
Sau khi Khuynh Diễm nhẫn nại tìm hiểu, cuối cùng cô cũng phát hiện ra thủ phạm dọa sợ Mộ Ngôn.
Đó là đồng phục của người hầu.
Tông màu đen chủ đạo giống hệt quần áo nô lệ ở chỗ Otis, nó gợi nhớ quá khứ khiến Mộ Ngôn bị ám ảnh.
Vì vậy, Khuynh Diễm quyết định đổi trang phục người hầu… thành màu hồng.
“Thưa tiểu thư, màu lam nhã nhặn hơn.” Selina mặt lạnh ghét bỏ màu hồng thiếu nữ.
Khuynh Diễm rất có chính kiến: “Không cần nhã nhặn, những cô gái như các cô chỉ cần đáng yêu.”
Selina: “...” Xin lỗi nhưng đáng yêu không nằm trong từ điển của tôi.
Những người hầu nam trong nhà: “...” Vậy tại sao trang phục họ cũng màu hồng? Họ cần đáng yêu luôn sao?!
Mặc kệ mọi người có ý kiến thế nào, Khuynh Diễm đã quyết đổi là đổi.
Selina cảm thấy tiểu thư đang dùng việc công trả thù riêng, vì hôm trước cô nhắc cô ấy tiết chế đừng làm chuyện cầm thú quá nhiều, nên bây giờ cô ấy làm khó cô.
Trước khi may xong đồng phục người hầu từ đen chủ đạo thành hồng phấn mộng mơ, thì Khuynh Diễm đã xuất sắc vượt qua giai đoạn tập sự, trở thành giáo viên chính thức.
Nghe tin cô sắp đến nhận lớp và giảng dạy tiết học đầu tiên, Mộ Ngôn cảm thấy rất rối rắm, bởi hắn phân vân không biết mình có nên đi theo cô hay không.
Ở lại nhà một mình mà không có cô, thì tinh thần hắn luôn trong trạng thái căng thẳng.
Nhưng nếu đến trường… hắn chỉ biết nghe nói, chứ hắn không biết đọc chữ phương Tây, như vậy sẽ không đủ tư cách bước vào lớp học…
Buổi tối, Khuynh Diễm lại lần nữa hỏi: “Cậu đã suy nghĩ xong chưa? Ngày mai có muốn cùng tôi đến trường không?”
Mộ Ngôn do dự cúi đầu, ngón tay nắm lấy góc áo, chầm chậm lên tiếng: “Tôi… có thể… đến trường… nhưng đứng… bên ngoài… lớp học… được không?”
Khuynh Diễm lập tức nhíu mày: “Không được.” Sao cô có thể để tiểu ăn vạ đứng bơ vơ ngoài cửa chứ?
Mộ Ngôn xoắn xoắn ngón tay, xấu hổ thừa nhận: “Nhưng tôi… không biết… đọc chữ.” Người ta phát hiện thì sẽ đuổi hắn ra.
Khuynh Diễm chợt khựng lại, cô đã quên mất chuyện này.
Mộ Ngôn vốn không phải người phương Tây, hắn lưu lạc ở Todoro ba năm, chỉ học được nghe nói giao tiếp cơ bản, chứ không biết đọc hay viết chữ.
“Trong giờ học cậu cứ im lặng, khi tan học tôi sẽ dẫn cậu đi. Vậy thì không ai phát hiện bí mật của cậu.” Khuynh Diễm nhẹ giọng trấn an.
Về phần đọc viết chữ, cô sẽ dạy hắn sau.
Mộ Ngôn suy nghĩ thêm một lúc, cuối cùng chậm chạp gật đầu.
—
Sáng hôm sau, Khuynh Diễm đúng giờ bước vào lớp.
Khi nhìn thấy cô, bên dưới phòng học liền có năm đứa nhóc sợ đến xám mặt.
Dĩ nhiên là nhóm của Charles lần trước ăn cướp cô.
Thời điểm chặn đường Khuynh Diễm, bọn hắn đâu nghĩ rằng có một ngày cô trở thành giáo viên của bọn hắn, mà mẹ nó còn là giáo viên chủ nhiệm!
Cuộc đời sao có thể đen đến mức này chứ!
Khuynh Diễm ra hiệu Mộ Ngôn ngồi ở bàn đầu tiên, vị trí gần mình nhất.
Cô đứng trên bục giảng mỉm cười như một giáo viên mẫu mực thật sự, nói: “Chào các em, tôi là Kadienne Granderi, từ hôm nay tôi sẽ phụ trách lớp các em. Nhớ ngoan ngoãn một chút.”
Các học sinh bên dưới không hề chú tâm lời của Khuynh Diễm, vì bọn họ thấy cô quá hiền.
Hiền chỗ nào?
Cô luôn mỉm cười, ngữ khí nói chuyện cũng rất hờ hững, không hung dữ hét ầm lên như thầy hiệu trưởng.
Vì vậy bọn họ không cần sợ cô.
Charles: “...” Có nghe qua câu đừng trông mặt mà bắt hình dong chưa?
Chúc các bạn may mắn bước vào vết xe đổ của tôi nhé!
Học sinh nơi này đến trường chỉ vì tiền trợ cấp, chứ không hề có tinh thần nghiêm túc học tập.
Vì trong nhận thức của cả vương quốc Magixland, Todoro chỉ là vùng đất chứa phế vật. Nếu không phải quý tộc phạm tội bị lưu đày, thì là phường trộm cắp hoặc dân nghèo khổ.
Có học cao đến đâu, cũng chẳng thoát khỏi số phận thấp hèn, vậy thử hỏi học để làm gì?
Ngoại trừ ngoan ngoãn trước mặt thầy hiệu trưởng, thì đám nhóc này chẳng hề sợ ai, giáo viên hiền lành đều bị bọn chúng luộc sạch hết.
Bây giờ Khuynh Diễm cũng gặp tình trạng tương tự, cô vừa mở sách ra, bên dưới liền vang lên tiếng xì xầm trò chuyện.
Cô lấy thêm bút và những dụng cụ khác, tiếng xì xầm càng ngày càng lớn, giống như không xem cô ra gì.
Khuynh Diễm nhàn nhạt bắt đầu bài giảng: “Hôm nay sẽ học về sự khác biệt giữa ma thuật và ma pháp…”
“Ha ha ha!” Học sinh bên dưới cười đùa ầm ĩ, có vẻ đang bàn đến điều gì đó rất thú vị.
Rầm!
Thước kẻ đập lên mặt bàn tạo thành tiếng vang đáng sợ!
Toàn bộ âm thanh cười đùa lập tức im bặt, đám học sinh ngơ ngác ngước nhìn lên bục giảng.
Cô giáo xinh đẹp mỉm cười, giơ tay nhặt cây thước bản lớn đã gãy thành hai mảnh.
Khuynh Diễm nhíu mày thắc mắc: “Tại sao mới gõ một cái mà đã gãy rồi? Chất lượng đồ dùng ở trường có vẻ không được tốt lắm.”
Charles muốn nói, không phải đồ dùng không được tốt, mà là do sức cô quá trâu đó cô giáo!
Chợt Khuynh Diễm thở dài, nhìn xa xăm ra vẻ hoài niệm: “Nhớ năm xưa, tôi đặc biệt có sở thích bẻ răng trẻ con. Nhưng giờ thì đỡ nhiều rồi, dù sao tôi cũng đã trở thành một cô giáo hiền dịu.”
Học sinh bên dưới nhìn cây thước “rôm rốp” bị cô bẻ thêm lần nữa, bốn mảnh gọn gàng kích cỡ bằng nhau… Đây là hiền dịu sao?
“Có điều tôi bị dị ứng tiếng ồn, mỗi lần áp lực căng thẳng là tôi lại muốn bẻ cái gì đó. Hy vọng các em không làm tôi thấy áp lực nhé.”
Người trên bục giảng vẫn treo nụ cười trên môi, nhưng không hiểu sao những học sinh bên dưới lại thấy rét lạnh căm căm.
Biểu cảm của cô làm họ liên tưởng đến mụ phù thủy mà mình thường nghe cha mẹ hù dọa mỗi tối trước khi đi ngủ!
Lớp học cuối cùng cũng yên ắng xuống, Khuynh Diễm từ tốn quay lại bài giảng: “Ma thuật và ma pháp khác nhau như thế nào, em nói xem, Charles?”
Charles - đang nằm không cũng trúng đạn: “…”
Hắn gãi đầu đứng lên, lí nhí nói: “Thưa cô giáo, em không biết...” Có khi nào cô sẽ vặn gãy cổ hắn như vặn cây thước kia luôn không?
“Không sao.” Cô giáo Khuynh Diễm mỉm cười xua tay: “Đây là kiến thức tôi chưa giảng, em không trả lời được cũng có thể thông cảm.”
Câu này còn có nghĩa là, sau ngày hôm nay mà bọn mi còn không trả lời được, thì bọn mi chết chắc với ta!
Thay vì ở nhà nằm ngủ, ta phải dậy sớm đến đây giảng bài đau cổ họng cho bọn mi!
Dám không lắng nghe thử xem, ta có chơi chết bọn mi không!
Charles và những người bạn: “...” Tụi em xin thề, tụi em sẽ căng lỗ tai vạch con mắt ra nghe cô giảng!
Nuốt trọn từng chữ của cô!
Thà để kiến thức giáng vào đầu, còn hơn để thước kẻ tông vào não!