Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 392: Chương 392: Hỗn giới nhân yêu (11)




“Anh ở yên đây, hạn chế cử động thì độc tố sẽ chậm phát...”

Khuynh Diễm còn chưa kịp dứt lời dặn dò, thì tiếng gió bị xé rách đã chợt vút lên sau lưng.

Móng vuốt đen sì bẩn thỉu của yêu sói đánh tới, mà cư dân xung quanh cũng như đàn kiến độc phát điên, người sau đạp lên người trước nhào vào muốn cắn xé cô và Tử Liên.

Khuynh Diễm vừa quay đầu, quanh cảnh nơi đây liền hóa biển lửa đỏ rực.

Thân thể cư dân cháy thành những ngọn đuốc sống, quằn quại cao thấp té ngã.

Tiếng rít gào đau đớn chỉ mới thoát ra, nửa đường đã tan thành tro bụi.

Thân thể Khuynh Diễm chợt lóe, giữa không trung va chạm đánh lên yêu sói.

Bóng trắng cùng bóng đen liên tục đụng vào rồi tách ra, chớp nhoáng di chuyển trên dưới trái phải, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không kịp quan sát.

Từng luồng sóng yêu khí mạnh mẽ tạt tới, núi thi thể bị hất đến văng thành hỗn loạn.

Chỉ riêng Tử Liên vẫn an ổn đứng vững, ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn ngọn lửa vây thành vòng sáng bảo vệ mình.

Chợt nghe một tiếng vang “ầm ầm” cực lớn!

Hai chiếc bóng đen trắng từ giữa không trung nện xuống mặt đất, lớp bụi cát mù mịt bắn ra xung quanh.

Khi bụi tan đi, hình ảnh nhìn thấy chính là yêu sói quỳ rạp co rút, cổ họng bị thiếu nữ bạch y dùng tay siết chặt.

Trong ánh lửa đỏ rực, cô mỉm cười như đóa hoa xinh đẹp thấm đẫm máu tươi, giọng nói không chút độ ấm hỏi: “Thuốc giải đâu?”

Yêu sói ra sức giãy giụa, móng vuốt vùng vẫy muốn cào lên người Khuynh Diễm.

Cổ tay nó lập tức bị bẻ co quắp về phía sau!

“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tao, tao hỏi mày thuốc giải ở đâu?” Khuynh Diễm giơ chân đá vào người nó, nhìn như không dùng bao nhiêu lực, nhưng lại khiến yêu sói đau đến hốc mắt nhỏ ra lệ máu.

“Mày... mày là yêu... mà lại đứng... về phía hắn...” Yêu sói bị bóp cổ khiến âm thanh nó đứt quãng, cố nén hơi thở gằn ra câu hỏi: “Mày có biết... hắn là ai... không?”

Loading...

Ánh mắt nó hướng đến Tử Liên, phẫn hận nghiến răng: “Hắn chính là... kẻ chủ mưu... mở...”

Miệng yêu sói phun ra máu tươi, thân thể nó đổ gục xuống, lời chưa kịp nói đều dừng lại.

Giữa quanh cảnh cư dân toàn bộ hóa thành tro bụi, thi thể văng loạn khắp nền đất, đại sư khoác đạo bào tím dứt khoát rút lưỡi kiếm linh khí ra khỏi thân thể yêu sói.

Động tác xuống tay của hắn vô cùng đột ngột, chẳng khác gì giết để diệt khẩu!

Khuynh Diễm quay lại nhìn hắn, giữa đầu mày cô hiện lên bất mãn.

“Thế nào? Hồ ly thí chủ thương tiếc đồng loại sao?” Tử Liên không né tránh ánh mắt cô, nụ cười nhợt nhạt xa cách, ngay cả xưng hô cũng vạch rõ ranh giới.

Không phải tôi và em, mà là bần đạo và thí chủ.

Khuynh Diễm kéo lấy bàn tay bị trúng độc của hắn, nhìn thấy chất độc lan tràn nghiêm trọng, bực bội hỏi: “Anh thèm chết lắm sao?”

Ta đã dặn đứng yên mà không nghe!

Giờ thì hay rồi, khởi động linh khí chém giết, trúng độc nặng hơn thì người bị ăn vạ vẫn là ta!

Sao số ta lại khổ thế này chứ!

Tử Liên nghi hoặc quan sát Khuynh Diễm. Cô không phải đang bênh vực yêu sói, mà là đang lo lắng cho hắn?

“Vậy thí chủ có biết chất độc này sẽ lây qua tiếp xúc da thịt không? Thí chủ nắm tay bần đạo, tay của thí chủ cũng sẽ trúng độc.”

Tử Liên từ tốn nhắc nhở, nhưng ngữ khí rõ ràng là đang chờ xem kịch vui.

Hắn nghĩ Khuynh Diễm sẽ hoảng hốt rụt tay lại.

Nhưng cô vẫn nắm chặt tay hắn, từ đầu đến cuối không có nửa điểm lung lay dao động.

Cứ như dù có trúng độc chết, cô cũng không ngại phải chết cùng hắn.

Tử Liên lắc đầu nhắc nhở chính mình, không cần nghĩ quá nhiều.

Cô thông minh như vậy, chắc chắn cô biết hắn chỉ đang hù dọa cô.

“Hồ ly thí chủ không sợ trúng độc sao?” Nhưng Tử Liên vẫn không nhịn được mở lời hỏi.

Khuynh Diễm dời mắt khỏi bàn tay tím đen của hắn, ngước lên nói: “Anh có thể tạm thời câm miệng không?”

Tử Liên: “...”

Khuynh Diễm không đủ kiên nhẫn. Cô đang nghĩ cách xử lý chất độc, mà hắn cứ ở bên cạnh lải nhải lải nhải.

Không giúp được gì lại còn ồn ào, tốt nhất là nên câm miệng!

Khuynh Diễm suy nghĩ một lúc, đột ngột giơ tay xé đạo bào Tử Liên.

Hắn giật mình lùi lại: “Thí chủ muốn làm gì?”

Tự nhiên lại xé quần áo hắn!

Còn là xé ở nơi toàn thi thể bốc cháy!

Khuynh Diễm bắt lấy cánh tay hắn, không cho hắn thoái lui.

Trước khi Tử Liên kịp lên tiếng phản kháng, thì cô đã dùng mảnh vải vừa xé xuống cột quanh phần cánh tay trúng độc của hắn, cầm cự để chất độc không tiếp tục lan lên phía trên.

Tử Liên hơi ngẩn ra.

Vậy là cô chỉ muốn giúp hắn xử lý vết thương, chứ không có muốn làm gì hắn...

Nhưng mà chẳng phải cô nên tự xé y phục mình để đem đi băng bó cho hắn sao? Đằng này cô lại xé đạo bào hắn?

Đạo bào này đắt tiền lắm đấy! Không phải muốn xé là xé đâu!

Chợt cánh tay Tử Liên bị lực lớn siết chặt, khiến hắn thấy hơi đau.

“Hay là hồ ly thí chủ lấy đao chặt bỏ cánh tay bần đạo luôn đi.” Tử Liên mỉm cười nói móc: “Thí chủ cột chặt như vậy, bần đạo chưa trúng độc chết, thì cánh tay đã bị thí chủ cột cho đứt lìa.”

“Yên tâm, sẽ không đứt.” Khuynh Diễm đáp một câu, lực đạo trên tay lại siết chặt hơn nữa.

Tử Liên: “...” Cô cố ý đúng không?

Cánh tay hắn trúng độc không đau, mà là bị cô siết đến đủ đau.

Thật nhớ tiểu hồ ly lông trắng mềm mềm, hắn không muốn quen biết cô gái hung hăng này!

Suy nghĩ Tử Liên đột ngột xoay chuyển.

Tu vi của cô vốn rất thấp, sao có thể trong chốc lát liền biến thành hình người?

Trừ khi...

“Hồ ly thí chủ đã nhặt được bảo vật giúp tăng yêu lực sao?” Tử Liên thử dò hỏi.

Khuynh Diễm không trả lời hắn, mà chỉ tập trung vào vị trí trúng độc: “Anh biết cách chữa trị không?”

“Không cần chữa, sẽ tự hồi phục.” Tử Liên qua loa đáp, cố chấp lặp lại câu hỏi: “Hồ ly thí chủ nhặt được bảo vật phải không?”

Khuynh Diễm thấy hắn cứ hỏi mãi, nên cuối cùng cũng đem ra một mảnh đá vỡ đầy khí vẩn đục, đưa cho hắn xem: “Nhặt được thứ này.”

Màu sắc y hệt mảnh đá mà Tử Liên moi được bên trong đầu người phụ nữ.

Đây là sau khi Khuynh Diễm đốt tan chảy chiếc hộp nhốt cô, giữa lớp sắt thép đã rơi xuống mảnh đá.

Vì phát hiện nó ẩn chứa sức mạnh giúp tăng yêu lực, nên cô đã giữ lại.

Nhưng Tử Liên vừa nhìn thấy nó, sắc mặt hắn liền trở nên nghiêm trọng: “Đá này là vật chứa tà khí, sở hữu nó sẽ bị sinh tâm ma, nó không tốt cho thí chủ.”

Khuynh Diễm nhướng mày: “Vậy thì thế nào, phải vứt bỏ nó?”

“Cách tốt nhất là thí chủ nên đưa nó cho bần đạo, chỉ có bần đạo mới áp chế được nó.” Tử Liên nói đến vô cùng thành thật chính trực.

Khuynh Diễm im lặng suy nghĩ.

Sao cô cứ cảm thấy tiểu ăn vạ đang lừa cướp đồ cô, rồi thuận tiện để cô trở về làm tiểu hồ ly cho hắn giày vò?

“Thí chủ không cần nghi ngờ tấm lòng của bần đạo, mọi thứ bần đạo nói đều là sự thật.” Sắc mặt Tử Liên càng trở nên chính trực hơn nữa.

“Tôi tin tưởng anh.” Khuynh Diễm giơ tay vỗ vỗ vai hắn: “Cho nên phải nhờ Tử Liên đại sư trông chừng, nếu tôi có sinh tâm ma thì anh nhớ cứu vớt tôi.”

Tử Liên: “...” Ý cô là không muốn đưa mảnh đá cho hắn sao?

Vậy thì tin tưởng hắn chỗ nào chứ!

“Chất độc này sẽ tự hết thật à?” Ánh mắt Khuynh Diễm đầy nghiêm túc, dáng vẻ rất quan tâm, nhưng tay cô lại không ngừng bóp bóp bàn tay Tử Liên.

Hắn giật giật tay lại, đừng có mượn cơ hội mà sờ mó hắn!

Chợt Tử Liên nghĩ đến thứ gì đó, cảnh giác đề phòng lên tiếng: “Hồ ly thí chủ thích bần đạo sao?”

“Không thích.” Khuynh Diễm hờ hững đáp.

“Không thích là tốt.” Tử Liên thở phào, đầy vẻ tri kỷ nhắc nhở: “Người tu đạo không vướng hồng trần, không nói chuyện tình ái. Thí chủ đừng nên sinh ra tình cảm không nên có với bần đạo.”

Khuynh Diễm nhạt giọng cười: “Hy vọng sau này anh vẫn có thể giữ vững lập trường hôm nay.”

Tử Liên nhíu mày, sao thái độ cô cứ như ám chỉ hắn sẽ hối hận vậy?

Chuyện đó là không thể nào!

Hắn đã quyết chí tu đạo cả đời, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thích cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.