Công trường tòa thị chính sụp đổ.
Bên dưới lòng đất đào giếng ngầm rỗng ruột, vốn dĩ kiến trúc đã bất ổn. Lại thêm bị chấn động bởi cuộc giao chiến giữa Khuynh Diễm và yêu sói, lớp đất phía trên không cầm cự nổi đổ sụp xuống.
Tử Liên đứng trong một khách sạn cách công trình không xa, nhìn qua kính cửa sổ quan sát Liệp Yêu Hội đang điều tra vết tích còn lưu lại.
Trong ánh đèn xe cảnh sát lập lòe, tòa chung cư bên cạnh lộ rõ sự hoang tàn cũ kỹ.
Số lượng lớn cư dân mất tích đêm nay, chắc chắn sẽ trở thành tin tức vô cùng chấn động.
Tử Liên nhíu mày suy tư. Nhiều năm trừ yêu, đối phó với đủ chủng loại yêu quái, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này.
Đám cư dân ở chung cư chẳng phải người, mà cũng chẳng phải yêu.
Rõ ràng họ có hơi thở con người, nhưng vừa chuyển mình liền biến thành giống loài ghê tởm kỳ dị.
Khuynh Diễm như nhìn thấy thắc mắc của Tử Liên, lên tiếng giải thích: “Đó là sinh thi.”
Sinh thi?
Tử Liên nhíu mày càng sâu.
Thuật luyện thi chỉ dùng để luyện xác chết, còn có thể luyện cả người sống sao?
“Sinh thi nghĩa là con rối của yêu quái, nhận mệnh lệnh và chịu sai khiến như tử thi, phải không?” Tử Liên suy đoán hỏi.
“Đúng là con rối, nhưng không phải của yêu quái, mà là...” Khuynh Diễm chợt dừng lại, ánh đèn phía xa chiếu lên sườn mặt cô một màu u ám: “Con rối của quỷ.”
Quỷ?
Tử Liên không nén được kinh ngạc: “Ở thế giới này, còn có cả quỷ sao?”
Chẳng lẽ không chỉ cánh cổng giữa Nhân Giới và Yêu Giới bị khai thông, mà còn có cả Quỷ Môn Quan mở rộng?
Nếu như vậy, thì loài người khó mà qua khỏi kiếp nạn.
Ánh mắt Khuynh Diễm lạnh xuống. Thế giới này vốn không có quỷ, con quỷ kia là từ bên ngoài xâm nhập vào.
Thủ đoạn biến nhân loại thành nửa người nửa quỷ này, cô rất quen thuộc.
“Nếu về sau có gặp sinh thi, anh nên tránh xa bọn chúng. Ngoài lửa của tôi, bọn chúng không sợ bất cứ thứ gì.” Khuynh Diễm dặn dò.
Loading...
Tử Liên nhìn thấy sắc mặt cô nghiêm túc đến kỳ lạ, làm hắn càng nghi hoặc nhiều hơn.
Cô vốn là yêu, làm sao biết về ma quỷ?
“Tay anh thế nào rồi?” Khuynh Diễm đột nhiên đổi chủ đề.
“Vẫn có thể chịu được.” Tử Liên cầm nội đan của yêu sói nhét vào vạt áo: “Chờ A Tịnh đến liền sẽ ổn.”
Lúc nãy hắn nói độc sẽ tự khỏi, cũng chỉ là nói suông.
Hắn vốn không sở hữu thể chất bách độc bất xâm, nhưng hắn có tiểu đồ đệ biết y thuật, cũng xem như độc sẽ được giải.
Khuynh Diễm nhìn cánh tay Tử Liên ngày càng tím đen, lại nhìn bên ngoài giao thông ùn tắc nghiêm trọng.
Cô đột nhiên mở cửa rời đi: “Anh ngoan ngoãn chờ ở đây, tôi sẽ mang A Tịnh đến.”
Tử Liên còn chưa kịp lên tiếng phản hồi, thì cánh cửa đã thô bạo đóng lại.
Là một cô gái, em không thể nhẹ nhàng từ tốn chút sao?
—
Khoảng ba mươi phút sau, cửa phòng khách sạn bị đạp mở, Khuynh Diễm nắm cổ áo A Tịnh xách vào.
Vừa nhìn thấy Tử Liên, hắn liền khóc lên: “Sư phụ, cứu con! Yêu quái độc ác này bắt cóc con!”
“Không phải yêu quái độc ác, cô ấy là hồ ly thí chủ.” Tử Liên theo bản năng bênh vực.
A Tịnh ngơ ngác hai giây.
Hồ ly thí chủ?
Vậy là người quen rồi! Làm hắn sợ muốn chết!
Cũng không thể trách A Tịnh lá gan chuột nhắt, mà là do Khuynh Diễm một chữ đều không nói, vừa đến đã ngang ngược chặn đầu xe hắn, xách cổ áo hắn lôi đi!
Hắn không sợ cô mới là lạ đó!
“Mau chữa trị chất độc đi.” Khuynh Diễm lên tiếng nhắc nhở.
A Tịnh lúc này mới nhớ đến chính sự, vội vàng hoảng hốt nhìn qua cánh tay Tử Liên.
Sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Đừng hiểu lầm, không phải hắn sợ sư phụ trúng độc chết đâu, mà là hắn sợ sư phụ tự chặt đứt cánh tay!
Sư phụ trước giờ đều không biết sơ cứu vết thương, gặp vấn đề đều muốn chặt đứt!
Rất đáng sợ!
A Tịnh nhìn chất độc đã lan đến tận phần cổ của Tử Liên, nghiêm trọng nói: “May mà sư phụ biết dùng băng vải cột chặt cánh tay, trì hoãn chất độc, nếu không thì thần tiên cũng khó cứu người.”
Tử Liên chậm rãi mỉm cười, không thành vấn đề nói: “Khó cứu thì cứ chặt đi là được.”
A Tịnh: “...” Độc đã lan tới cổ rồi, giờ mà chặt là phải chặt đầu luôn đó sư phụ!
Người để con tập trung chữa trị, bớt hù dọa con được không!
Tử Liên còn định nói thêm, nhưng lại bị ánh nhìn của Khuynh Diễm chiếu tới.
Dám đòi chặt lung tung, ta lập tức chặt giúp mi!
Tử Liên theo bản năng giữ im lặng, hắn có cảm giác nếu nói tiếp mình sẽ bị đánh.
A Tịnh xem xét cẩn thận, đem từ trong hòm thuốc ra một hộp gỗ nhỏ.
“Sư phụ trúng độc nanh sói, bên trong có trộn lẫn một vài độc dược khác, nhưng đều không đáng ngại. Chỉ cần có nội đan yêu sói, con sẽ điều chế được thuốc giải.”
A Tịnh vừa nói, vừa loay hoay mở nắp chiếc hộp trong tay.
Nắp hộp khá chặt, dường như dùng để cất giữ đồ vật rất quan trọng.
Lớp keo dính bật ra, bên trong lập tức xuất hiện ba con vật bò lúc nhúc đầy nước dịch nhầy, trông như hình dáng con đĩa, nhưng không phải màu đen, mà là màu xanh lục.
A Tịnh đốt một nén hương, tỉ mỉ giải thích: “Tạm thời để Thực Tán Trùng hút bớt chất độc, trở về Nhạc Yên Đình con sẽ dùng yêu đan bào chế thuốc giải trị dứt điểm cho người.”
“Nhưng trong lúc hút độc, Thực Tán Trùng sẽ ăn một ít thịt người. Chắc chắn rất đau, sư phụ cố chịu đựng, chờ qua một nén hương là ổn.”
A Tịnh dặn dò xong, cẩn thận dùng đũa gắp từng con trùng, thả xuống cánh tay Tử Liên.
Ba con vật lần lượt chui rúc vào bên dưới làn da hắn, lớp da bị biến dạng trồi lên hình dạng cổ quái ghê người.
Thực Tán Trùng chậm chạp di chuyển, âm thanh cắn nuốt máu thịt rành mạch dội vào màng nhĩ.
A Tịnh nhanh chóng chạy sang căn phòng bên cạnh. Xin lỗi sư phụ, nhưng người cũng biết đó, con sợ máu!
Tại sao sợ máu lại hành nghề y?
Đừng hỏi hắn, không phải hắn muốn làm nghề này đâu, đều là nghề chọn hắn cả.
Nếu không hành y, nuôi tốn cơm mà không giúp được việc, chắc chắn sư phụ sẽ đá hắn ra khỏi Nhạc Yên Đình!
A Tịnh chạy đi, trong phòng chỉ còn lại Khuynh Diễm và Tử Liên.
Cảm giác bị cắn nuốt máu thịt vô cùng đau đớn, nhưng Tử Liên không muốn mất mặt kêu đau.
Vì để đánh lạc hướng chính mình, hắn liền chủ động trò chuyện với Khuynh Diễm: “Sao thí chủ lại nhìn bần đạo như vậy?”
“Lo lắng cho anh.”
Thân thể Tử Liên lập tức khựng lại.
Lồng ngực có chút mất khống chế, tim... chết tiệt sao lại đập nhanh như vậy!
Hít sâu bình tĩnh.
Hồ ly rất giỏi nắm bắt nhân tâm, trên đời này, lời nói không đáng tin nhất là lời của hồ ly!
Không nên trò chuyện cùng cô nữa!
Tử Liên đã đau lại còn phải cố phớt lờ sự tồn tại của Khuynh Diễm, thật sự vô cùng vất vả.
Hắn có thể cảm nhận được, ánh mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn hắn.
Thậm chí còn có thể tưởng tượng được, đôi đồng tử màu hổ phách tĩnh lặng, đang in vào hình bóng hắn...
“Đau không?” Giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Tử Liên cường chống đáp: “Chút vết thương nhỏ này không thể làm đau bần đạo.”
Khuynh Diễm chậm rãi đứng dậy, bước đến lau đi mồ hôi ướt đẫm trên trán hắn.
Tử Liên co người muốn tránh, nhưng cằm lại bị bàn tay cô giữ chặt, cố định không cho hắn thoái lui.
“Anh đau.” Khuynh Diễm nhìn vào mắt hắn, khẳng định: “Nếu không đau, sẽ không đổ nhiều mồ hôi như vậy.”
Tử Liên: “...” Quả thật hắn có đau, nhưng hắn đổ mồ hôi không phải vì đau...
Mà là vì bị cô nhìn chằm chằm tới áp lực đấy!
“Bần đạo không đau, phiền thí chủ tránh xa bần đạo một chút.” Tử Liên nội tâm hỗn loạn, nhưng ngoài mặt vẫn trấn tĩnh thanh cao xua đuổi.
Khuynh Diễm cầm lấy cổ tay không bị thương của hắn, nắm chặt đến Tử Liên thấy hơi nhói lên.
Cô nhếch môi cười, bên trong đáy mắt lộ ra ý tứ uy hiếp: “Anh đau không?”
Tử Liên cảm thấy Khuynh Diễm có bệnh.
Hắn đau hay không thì liên quan gì tới cô?
Một hai ép buộc hắn phải nói đau là thế nào?
Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể kêu đau!
“Không đau!” Tử Liên chống lại ánh mắt Khuynh Diễm, quả quyết đáp.
“Nếu còn tiếp tục nói dối, tôi liền hôn anh.”
“... Bần đạo rất đau, thí chủ vừa lòng chưa?”
“Nhớ kỹ, đau thì phải nói, không được im lặng chịu đựng.” Khuynh Diễm dừng một chút, bổ sung: “Hay là anh khóc đi, tôi sẽ dỗ anh.”
Tử Liên: “...”
Nếu lúc nãy chỉ là nghi ngờ, thì hiện tại hắn đã hoàn toàn khẳng định, mình đụng trúng bệnh thần kinh rồi!
Bắt ép một đại nam nhân khóc, không phải có bệnh thì là gì?