Tử Liên dĩ nhiên sẽ không khóc, mà Khuynh Diễm cũng không thật sự bắt ép hắn khóc.
Sau khi Thực Tán Trùng hút đi chất độc trên cánh tay Tử Liên, A Tịnh liền hối thúc hắn trở về Nhạc Yên Đình, để còn nhanh chóng dùng yêu đan điều chế thuốc giải.
Nhưng Tử Liên lại rất biết cách tìm đường chết, hắn không chịu trở về, mà hắn đòi tiếp tục lên đường đi trừ yêu.
“Chuyến này xuống núi, còn rất nhiều khách hàng đã đặt lịch hẹn.”
Tử Liên một tay cầm quyển sổ dày, lấy bút điểm qua từng mục, thở dài nói: “Nếu không đi thì sẽ mất thu nhập. Tháng trước mọi người ở Nhạc Yên Đình chi tiêu vượt hạn mức, nên giờ tiền bạc tương đối eo hẹp.”
A Tịnh có lời muốn đính chính, không phải mọi người chi tiêu vượt hạn mức, mà đều do một mình sư phụ mua hàng online quá nhiều!
Sư phụ đem bán đống đồ xa xỉ trong phòng người đi, con đảm bảo người dư sức tiêu xài thêm năm trăm năm nữa!
Nhưng những lời đại nghịch bất đạo này, A Tịnh nào dám nói ra.
Hắn sợ bị Tử Liên trục xuất khỏi sư môn.
Khuynh Diễm chặn ngang lối đi: “Trở về trị độc, mất bao nhiêu thu nhập, tôi bù cho anh.”
“Không thể!” Tử Liên lộc cộc đánh bàn tính dưới đáy lòng: “Một lần bất tín vạn lần bất tin, thu nhập mất đi không chỉ ở hiện tại, mà còn mất ở cả tương lai.”
Nếu lần này hắn không đến, thì sẽ mất uy tín với khách hàng.
Mất uy tín với khách hàng, thì sau này sẽ ít mối thuê hắn trừ yêu.
Mà ít mối thuê hắn trừ yêu, thì thu nhập của hắn sẽ sụt giảm!
Tiền của hắn! Có chết cũng không để sụt giảm!!
Khuynh Diễm: “...” Rốt cuộc tiểu ăn vạ đã trải qua những chuyện gì? Tại sao lại biến thành kẻ vì tiền bán mạng thế này?
“Vậy anh đưa danh sách khách hàng cho tôi, tôi giúp anh đến đó xử lý.” Khuynh Diễm giơ tay muốn đoạt lấy quyển sổ.
Tử Liên lập tức đem sổ nhét vào ngực mình, nâng cao cảnh giác: “Thí chủ muốn nhân cơ hội cướp mối làm ăn của bần đạo phải không? Tuyệt đối không bao giờ được!”
Khuynh Diễm: “...” Nhìn ta giống loại người thừa nước đục thả câu đến vậy sao?
Ta chỉ muốn giúp hắn trừ yêu... quả thật cũng có dự định cướp một chút.
Nhưng hắn phát hiện nhanh như thế rõ ràng là không có lòng tin với ta!
Tiểu ăn vạ lại dám không tin tưởng ta!
Tên phụ bạc!
Đáng giận!
Hắc Khuyển: [...] Rõ ràng là kí chủ lòng không đoan chính, nhưng tại sao nghe cô nói xong, nó lại cảm thấy đại nhân vật mới là người có lỗi?
Tử Liên cẩn thận giấu quyển sổ vào vạt áo.
Chuyện ở tòa thị chính chứng tỏ có kẻ giăng bẫy đối phó hắn, kẻ đó chưa đạt được mục đích, chắc chắn sẽ không chịu dừng tay.
Nếu hắn để cô một mình đi trừ yêu, có khả năng cô sẽ gặp nguy hiểm.
Đừng nghĩ rằng hắn lo lắng cho cô!
Hắn là đang lo lắng cho tiểu hồ ly thôi.
Cô mà chết, thì tiểu hồ ly lông trắng mềm mềm cũng không còn nữa.
Hắn chỉ thích tiểu hồ ly, chứ hắn không thích nữ nhân!
“Cho nên anh nhất quyết không chịu trở về Nhạc Yên Đình, đúng không?” Khuynh Diễm yên lặng bẻ khớp tay.
Hắc Khuyển đang không ngừng gào thét, ngăn cản cô đừng đánh đại nhân vật của nó!
Tử Liên nghĩ nghĩ, thanh âm ôn nhu nói: “Thật ra bần đạo có thể buông bỏ khoản thu nhập cực lớn này, chỉ mong thí chủ làm cho bần đạo một chuyện.”
Khuynh Diễm híp mắt cảnh giác: “Chuyện gì?”
“Chỉ là chuyện rất nhỏ thôi.” Tử Liên nhẹ nhàng từ tốn: “Thí chủ trở về chân thân tiểu hồ ly, cho bần đạo ôm ôm một chút.”
Hắn có thể vì lông mềm mà từ bỏ thu nhập nha.
Nhưng nếu không có lông mềm để sờ, thì hắn cần đi kiếm tiền để bù đắp tổn thương tinh thần.
Khuynh Diễm nhướng mày 'ồ' một tiếng, bất thình lình giơ tay gõ vào sau gáy Tử Liên!
Không thể dùng lời lẽ để dỗ, thì đánh ngất mang về đi!
Đây là cách tiết kiệm sức lực nhất!
Nhưng ngoài dự đoán của Khuynh Diễm, sau khi cô gõ xong, Tử Liên vẫn không ngất xỉu, mà hắn mở to mắt ngơ ngác nhìn cô.
Khuynh Diễm: “...” Ta quên mất.
Thế giới này hắn là đại sư trừ yêu, sở hữu linh lực rất mạnh, cần phải dùng nhiều sức hơn mới được.
Không sao, biết sai thì phải sửa.
Tiểu ăn vạ tới đây, chúng ta gõ lại lần nữa nào!
Tử Liên ôm chặt cổ lùi về sau, hắn không ngốc đến mức đứng đó để bị cô đánh!
Hắn đã nói không về! Không muốn về!
Không cho sờ lông thì tuyệt đối không về!
Khuynh Diễm hít sâu một hơi, nhắc nhở mình cần phải bình tĩnh.
Tịch Dạ rất bướng bỉnh, dù tính cách ở mỗi thế giới có thay đổi đa dạng, thì bản chất thật sự của hắn vẫn là cứng đầu cố chấp.
Đối với thứ mà hắn muốn có được, hắn sẽ kiên trì theo đuổi đến cùng, thậm chí sẵn sàng bán mạng để đổi lấy.
Nhìn việc hắn bất chấp để ở bên cô, chính là loại dốc hết sức mình như vậy.
Điểm này có lúc rất đáng yêu, nhưng cũng có lúc vô cùng phiền phức.
Chẳng hạn như, nếu hiện tại cô không cho hắn sờ lông, hắn sẽ thà chết tại đây cũng không chấp nhận trở về.
Thở dài.
Không còn cách nào khác, thôi đành chịu vậy.
Khuynh Diễm quyết định... lấy dây thừng trói Tử Liên lại, nhét lên xe đưa về Nhạc Yên Đình!
Hắc Khuyển: [...] Không phải nên là biến về làm hồ ly cho đại nhân vật sờ sao?
Vậy rốt cuộc cô suy nghĩ phân tích cả đoạn dài phía trên để làm gì?
Mạch não của cô sử dụng loại logic quỷ quái lươn lẹo hả!
Khuynh Diễm không hề cảm thấy mạch não mình có vấn đề.
Cô không thể để Tử Liên chết.
Nhưng lông lông lại càng không thể để hắn sờ!
Cô là một hồ ly có nguyên tắc!
Trói lại kéo về đi!
Tử Liên giãy giụa không thoát được, bắt đầu liều mạng khởi động linh lực muốn giật đứt dây trói.
A Tịnh đang ngồi ở ghế trước lái xe, nhìn thấy hành động của hắn, liền sợ đến hoảng lên: “Sư phụ, độc chỉ mới được cầm cự, còn chưa giải hoàn toàn đâu! Đừng sử dụng linh lực, bằng không độc chạy về tim, chết không kịp cứu!”
Tử Liên vừa nghe xong lời cảnh báo, liền nỗ lực vận linh lực nhiều hơn nữa.
Kẻ muốn đạt thành nghiệp lớn, thì phải không từ thủ đoạn!
Cho dù có mạo hiểm tính mạng của chính mình, cũng không được phép ngần ngại!
Hắn đã nhìn ra, Khuynh Diễm không muốn hắn chết.
Chỉ cần hiện tại hắn náo ầm ĩ lên, chắc chắn cô sẽ trở về nguyên hình, cho hắn ôm ôm.
Vậy mới biết, hóa ra nghiệp lớn trong miệng Tử Liên đại sư, chính là lấy tính mạng ăn vạ để được ôm ôm lông hồ ly của Khuynh Diễm.