Phập!
Con dao bị Khuynh Diễm phóng cắm vào cột gỗ, sâu đến chạm cán.
Tử Liên ngoài mặt trấn tĩnh, nhưng đáy lòng đã có chút run rẩy.
Tịch Dạ vẫn là Tịch Dạ, dù có mô phỏng tính cách giống Khuynh Diễm đến đâu, thì khi nhìn thấy cô tức giận, hắn đều sẽ theo bản năng muốn nhường nhịn cô, rồi bắt đầu lộ ra tính cách thật của mình.
Khuynh Diễm phóng dao xong, không nói lời nào liền quay lưng đi.
Tử Liên vội vàng chạy theo chắn ngang đường: “Hồ ly thí chủ đi đâu vậy?”
Không được rời khỏi Nhạc Yên Đình!
Lúc nãy hắn chỉ giả vờ xua đuổi, để nâng tính nghiêm trọng của vấn đề, nhắc nhở cô đừng tiếp tục điều tra hắn, chứ hắn không thật sự muốn cô đi!
Khuynh Diễm bước sang trái hai bước, tiếp tục đi lên phía trước: “Tôi cần yên tĩnh suy nghĩ.“. Truyện chính ở ~ t rumtruyen.C O M ~
Tình trạng của cô đại khái là, đứa nhỏ mình nuôi trước giờ đều vâng lời, đột nhiên một ngày trở nên ngỗ nghịch... làm tâm lý cô mất cân bằng muốn đánh chết hắn!
Nhưng không thể đánh, bởi vì đây là đứa nhỏ nhà mình.
Đi hít thở chút không khí để bình tĩnh lại.
Tử Liên im lặng ngẩn người. Cô muốn suy nghĩ chuyện gì?
Nghĩ rời Nhạc Yên Đình rồi thì nên đi đâu và gặp gỡ những ai sao? Cô muốn chạy khỏi hắn phải không?
Nếu là vậy, thì hắn phải làm phiền cô đến cùng! Chỉ cần khiến cô bận rộn không có thời gian suy nghĩ, cô liền không thể bỏ đi!
Tử Liên làm tốt tư tưởng, chạy theo chặn đường.
Khuynh Diễm nhíu mày: “Còn có việc gì?”
“Không có việc.” Tử Liên không sợ chết nói: “Nhưng bần đạo chính là muốn đứng ở đây.”
Nhạc Yên Đình là của hắn, hắn thích đứng chỗ nào liền đứng chỗ đó!
Cô quản được sao?
Nghĩ thì rất khí thế, nhưng Khuynh Diễm vừa nâng mí mắt lên nhìn hắn, Tử Liên liền cảm thấy chùn chân, hắn... muốn lùi lại nhường đường cho cô.
Không được!
Phải khiến cô bận rộn không có thời gian suy nghĩ kế hoạch bỏ trốn khỏi hắn!
Kiên trì tiếp tục làm phiền cô!
Khuynh Diễm đột nhiên giơ tay lên, Tử Liên lập tức nhắm mắt lại.
Cùng lắm là bị đánh mấy cái thôi, hắn chịu được!
Ủa... hình như lực đánh hơi nhẹ?
Tay cô “tát” vào má hắn, nhưng mà “tát” thế này cũng nhẹ quá rồi.
Còn nữa, tại sao “tát” xong lại không rút tay đi, mà còn nhéo nhéo má hắn?
Tử Liên nghi hoặc mở mắt, phát hiện Khuynh Diễm đang chăm chú nhìn hắn, bàn tay không ngừng xoa xoa hai bên mặt hắn.
“Về sau anh phải ngoan như vậy, hiểu không?” Khuynh Diễm nhàn nhạt dạy dỗ.
Tử Liên: “???”
Ngoan?!
Ai ngoan? Hắn sao?
Đứng yên để bị cô “tát” liền tính là ngoan?
“Tiểu hồ ly mới cần ngoan ngoãn, còn bần đạo thì không cần.” Tử Liên chỉnh sửa lại.
Khuynh Diễm lười tranh cãi, xoa xoa mặt hắn một lúc thì chợt hỏi: “Muốn sờ lông không?”
“Muốn!” Tử Liên ngay lập tức đáp lời, đáy mắt có tia sáng lấp lánh phát ra.
Khuynh Diễm khẽ cười: “Thích đến vậy sao?”
Tử Liên nhận ra mình phản ứng hơi lộ liễu, nhanh chóng thu liễm lại: “Cũng không phải thích lắm.”
Thật ra thích gần chết!
Nhưng vì hình tượng đại sư cao lãnh khốc soái, hắn phải bình tĩnh.
Khuynh Diễm vẫn duy trì nụ cười, môi đỏ nhấc lên, chậm rãi nói: “Ngủ với tôi, tôi cho anh sờ lông.”
Tử Liên cứng ngắc hai giây, sau đó lùi lùi lại.
Mặc dù hắn rất thích lông mềm, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà bán rẻ thân thể, bán rẻ linh hồn.
Cô đừng nghĩ đến chuyện động vào hắn!
“Cứ suy nghĩ đi, khi nào muốn thực hiện giao dịch thì đến tìm tôi.” Khuynh Diễm phất tay, quay lưng rời đi.
Lần này Tử Liên không dám chạy theo cản đường cô nữa, hắn sợ cô hiểu lầm thành hắn muốn thực hiện giao dịch thân thể.
Phải tránh xa cô! Bảo vệ sự trong sạch của chính mình!
—
Khuynh Diễm quay về phòng thả mình xuống giường.
Chuyện cô đề nghị giao dịch với Tử Liên, cũng không phải nghiêm túc muốn thực hiện, cô chỉ đang dọa cho hắn không tiếp tục làm phiền cô.
Cô cần không gian yên tĩnh để tra hỏi một việc: “Thông tin thân phận của Tử Liên đâu?”
Hắc Khuyển: [...]
Khuynh Diễm chờ một lúc không thấy nó trả lời, liền híp mắt nghi hoặc: “Thế nào? Mi định ăn chặn thông tin?”
[Không phải đâu kí chủ, chỉ là thế giới này có chút vấn đề...] Hắc Khuyển yếu ớt nói.
“Vấn đề thế nào?” Khuynh Diễm nhíu mày.
[Cô nhìn một chút sẽ biết.] Hắc Khuyển ném ra thông tin.
Tử Liên, bào thai khó sinh, lúc vừa ra đời đã ngạt khí mà chết.
Tử Liên, đại sư trừ yêu của Nhạc Yên Đình, được dân chúng khắp nơi kính ngưỡng.
Thông tin thân phận chỉ có vỏn vẹn hai dòng, bao gồm quá khứ chào đời và hiện tại của Tử Liên. Không có đoạn giữa, cũng không có phần lý do tương lai hắn hủy diệt thế giới.
“Tại sao chỉ có vài chữ thế này?” Khuynh Diễm đọc đi đọc lại mấy lần, luôn cảm thấy đây là một cái bẫy.
[Kí chủ đừng hỏi ta nha, ta cũng chỉ là cấp dưới thôi. Thông tin bên trên đưa xuống thế nào, ta liền đưa cho cô thế nấy.] Hắc Khuyển tranh thủ giải thích: [Không phải ta ăn chặn thông tin của cô đâu!]
Khuynh Diễm nhíu mày càng sâu. Đột nhiên cắt đứt thông tin, chắc chắn đám lừa đảo này lại có âm mưu.
Bào thai khó sinh, vừa ra đời đã chết, vậy Tử Liên làm thế nào sống đến bây giờ?
Lần trước hắn giết yêu sói diệt khẩu, là để che giấu chuyện gì?
Cả việc yêu khí phát ra từ trong phòng hắn, cô chỉ vừa hỏi đến, hắn liền xù lông hung lên.
Tử Liên có quá nhiều bí mật, mà hắn còn là kiểu người giống cô, không muốn chia sẻ vấn đề của mình với ai khác.
Khuynh Diễm gần như đã nhìn thấy được tương lai, Tử Liên quậy đến tung trời, cuối cùng thế giới sụp đổ liền tính lên người cô!
Cô đúng là tiểu nha đầu đáng thương nhất nơi này!
—
Thời gian sau đó, hôm nào Tử Liên cũng lượn lờ quanh phòng Khuynh Diễm.
Dáng vẻ như chỉ vô tình đi ngang qua, nhưng ánh mắt chính là cố ý liếc vào nhìn cô...
Một tháng rồi không được sờ sờ lông.
Thật bứt rứt khó chịu.
Ăn không ngon, ngủ không yên, đến nằm mơ cũng thành chấp niệm.
Thà như chưa bao giờ được chạm vào, nhưng giờ đã chạm qua mấy lần, làm sao có thể buông bỏ?
Có điều... hắn không thể bán rẻ thân thể!
Ngủ với cô là chuyện không bao giờ! Không có khả năng! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nhưng mà ngủ thì sẽ được sờ lông mềm...
Không! Thân thể ngàn vàng, không thể đem bán!
Tử Liên cứ trong trạng thái lắc lư qua lại quanh phòng Khuynh Diễm, trong đầu cũng không ngừng lắc lư qua lại giữa bán thân hay không bán thân.
Tần suất hắn lắc lư nhiều đến mức bây giờ bạch xà không dám tới gần khu vực này.
Hôm trước bạch xà vào phòng Khuynh Diễm chơi, kể chuyện tình ái lâm li bi đát giữa người và yêu cho cô nghe, sau đó còn căn dặn cô là hồ ly, thì đừng nên quá thân thiết với con người.
Kết quả buổi tối nàng vừa ra ngoài, thì chợt từ đâu bay đến một lá bùa dán lên giữa trán nàng.
Bùa định thân.
Chính là loại bùa khóa lại mọi cử động thân thể, dù dùng yêu thuật hay linh lực cũng không hóa giải được.
Bạch xà đứng tắm sương gió và nước mắt cả một đêm.
Sáng hôm sau, A Tịnh phát hiện nên đã gỡ bùa xuống giúp nàng.
Lúc bạch xà cầm bùa đi hỏi Tử Liên, hắn đã nói mình lỡ tay đánh rơi.
Sau đó, Tử Liên cứ liên tục lỡ tay đánh rơi bùa, mà lần nào cũng rơi trúng bạch xà!
Bạch xà: “...” Đây rõ ràng là cố ý mà!
Cho nên hiện tại bạch xà luôn cách thật xa Khuynh Diễm, nàng sợ Tử Liên đánh rơi bùa xong rồi, thì sẽ đánh rơi thêm cả đao kiếm...