Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 397: Chương 397: Hỗn Giới Nhân Yêu (13)




Nửa đêm.

Khuynh Diễm nhảy qua vách tường, lén lút xuống núi rời khỏi Nhạc Yên Đình.

Trên tay cô cầm điện thoại, dựa theo địa chỉ bắt xe đi vào thành phố.

Khoảng nửa giờ sau, Khuynh Diễm đứng trước một cửa tiệm trong hẻm nhỏ, hộp đèn lòe loẹt đề bốn chữ “Đôi Tai Thần Thông” đang không ngừng nhấp nháy.

Phía dưới là dòng khẩu hiệu: Chỉ có tin tức quý vị không nghĩ đến, không có tin tức bổn tiệm không tìm được. Hoan nghênh chào đón!

Khuynh Diễm xác định đúng địa chỉ trong điện thoại, liền đẩy cửa tiến vào.

Chuông gió treo trước cửa bị lực va chạm.

Âm thanh leng keng phát ra giữa lúc nửa đêm, khiến người nghe có cảm giác cổ quái kỳ dị.

Bên trong cửa tiệm trang trí theo phong cách xưa cũ, vật dụng đều làm bằng gỗ trầm tối màu.

Chiếc lư hương đặt trên kệ tỏa ra khói trắng lượn lờ, đi cùng ánh đèn đỏ mờ ảo, càng làm bật lên cảm giác tà mị.

Khuynh Diễm đưa mắt quan sát xung quanh, cửa tiệm không một bóng người.

Bất chợt, sau quầy hiện ra một cái đầu!

Bên dưới cái đầu chính là thân thể con người.

Bà lão cao tuổi không cử động, ngồi yên như pho tượng lẩn khuất trong đêm, khiến người ta không phát giác được sự tồn tại của bà.

Hai mắt bà lão híp lại thành đường chỉ ti hí, cũng không rõ là đang thức hay đang ngủ.

Khuynh Diễm vừa nhìn đến, bà lão cũng hướng về phía cô, cất lên chất giọng khàn đục: “Thân chào quý khách, cô có điều gì cần giúp đỡ?”

Yêu khí.

Mùi hương vô cùng nồng đậm.

Cửa hàng buôn bán tin tức nổi danh trong giới yêu quái, được phục vụ bởi một đại yêu, cũng không có gì bất ngờ.

Khuynh Diễm không dài dòng, trực tiếp đi vào chuyện chính: “Ta muốn mua tất cả tin tức liên quan đến Tử Liên.”

“Là Tử Liên đại sư của Nhạc Yên Đình sao?” Đôi mắt ti hí của bà lão dường như mở ra một chút.

Khuynh Diễm chống tay dựa vào quầy, nhếch môi đáp: “Chính là hắn.”

Bà lão chậm rãi khép mắt lại, thở dài nói: “Nếu là Tử Liên đại sư, vậy thì quy trình mua tin tức tương đối đặc biệt và phức tạp.”

“Phức tạp thế nào?” Khuynh Diễm cảm thấy nghi hoặc.

Bà lão chậm rì rì mở hộc tủ, lấy ra một quyển sổ: “Đây là danh sách những vị khách muốn mua tin tức về Tử Liên đại sư.”

Khuynh Diễm liếc mắt nhìn qua, thấy bên trong viết tận mấy trăm cái tên, mà cũng không hẳn là tên, gọi là biệt hiệu thì đúng hơn.

Những kẻ có thể tìm đến cửa hàng này, đa phần đều là liệp yêu sư hoặc yêu quái, không phải nhân loại bình thường.

Không có khả năng vì sùng bái Tử Liên nên mua tin tức tìm hiểu hắn, mà giống như muốn tìm điểm yếu của hắn để diệt trừ tai họa.

Tiểu ăn vạ có nhiều kẻ thù như vậy, đây rõ ràng là cướp đoạt vương vị bị ghét nhất thế giới của cô!

Bà lão nheo mắt tiếp tục nói: “Bổn tiệm có quy tắc, mỗi tin tức chỉ bán cho duy nhất một vị khách. Mà ở đây lại có quá nhiều khách muốn mua tin về Tử Liên đại sư...”

“Cho nên?” Khuynh Diễm thoáng nhướng mày, trực giác cho cô biết có mùi lừa đảo.

“Nếu quý khách muốn mua, có thể viết lại số tiền cô sẵn sàng chi trả.” Bà lão khàn giọng giải thích: “Trong vòng một tháng, nếu không có ai trả giá cao hơn cô, thì bổn tiệm sẽ bán tin tức cho cô.”

Nói cụ thể, đây chính là hình thức đấu giá không trực tiếp gặp mặt.

Bạn viết số tiền sẵn sàng chi trả, và đặt cọc trước năm mươi phần trăm.

Sau một tháng, nếu không có ai trả giá cao hơn bạn, thì bạn chỉ cần trả thêm năm mươi phần trăm còn lại, liền có được tin tức.

Còn nếu có kẻ ra giá cao hơn bạn, thì kẻ đó không hẳn sẽ có được tin. Vì thời điểm hắn ra giá là sau bạn, nên chu kỳ của hắn vẫn chưa tròn một tháng. Bạn vẫn còn cơ hội đảo ngược tình thế.

Vào lúc này, bạn có thể tiếp tục nâng giá cao hơn hắn, và chờ một tháng sau quay lại kiểm tra bảng xếp hạng.

Nghe thì đơn giản, nhưng đó là trong giả dụ chỉ có hai người muốn mua tin.

Còn thực tế ở đây có tận mấy trăm người, cạnh tranh nghiệt ngã khốc liệt!

Mà phía dưới cùng, còn kèm một dòng ghi chú: Trường hợp bỏ cuộc giữa chừng, bổn tiệm không hoàn trả tiền cọc.

Tức là nếu bạn muốn rút lui khỏi đấu giá, thì tiền cọc năm mươi phần trăm bạn đã đặt trước đó đều sẽ mất trắng!

Dựa vào tâm lý sợ mất những gì đã đầu tư, kẻ đặt cọc càng nhiều thì sẽ càng lún sâu tiếp tục đeo theo đấu giá!

Đây rõ ràng là hình thức kinh doanh lừa đảo!

Vậy mà vẫn có đến mấy trăm kẻ tham gia, chứng tỏ bọn họ cần thông tin của Tử Liên đến mức đói khát!

Khuynh Diễm quyết định ra về, từ chối mất tiền một cách ngu ngốc.

Hắc Khuyển thấy phản ứng của cô, liền vô cùng ngạc nhiên: [Kí chủ, cô không dùng bạo lực ép bọn họ nhả ra tin tức sao?]

Bỏ về dễ dàng như vậy, cô có phải kí chủ của nó nữa không? Hay là bị ai đánh tráo rồi?

“Mi không biết động não sao?” Khuynh Diễm ghét bỏ hỏi.

Hắc Khuyển: [...] Quả trứng không có não, không thể động, cô đừng xúc phạm nó!

Khuynh Diễm đứng trong đêm đón taxi, tiện thể dẫn dắt: “Mi cảm thấy thủ đoạn buôn bán lừa đảo này giống ai?”

[Giống ai...] Hắc Khuyển ngẫm nghĩ một chút liền reo lên: [Giống kí chủ!]

[Ta hiểu rồi! Chính là đại nhân vật!]

Người đưa ra phương thức lừa đảo tương tự cô, chỉ có thể là Tử Liên!

Cửa tiệm này hoặc là của hắn, hoặc là có liên quan mật thiết với hắn.

Vì vậy kí chủ mới lựa chọn ra về, chứ không bạo lực đập phá.

Bởi dù có đập, thì cũng không moi được tin, mà bỏ tiền mua lại cầm chắc lỗ vốn! Hắn tuyệt đối sẽ luồn lách không bán tin tức thật của mình!

Đến chính bản thân mình mà cũng có thể đem ra làm mồi câu kiếm tiền, đại nhân vật thật là xảo... khụ, là lợi hại nha!

Khuynh Diễm có chút suy tư, thế lực của Tử Liên ở nơi này còn lớn hơn cô nghĩ.

Ngay cả cửa hàng tin tức cũng nằm trong thao túng của hắn, xem ra muốn điều tra hắn không phải chuyện đơn giản...

Chợt cuối góc đường vang lên tiếng đánh nhau ẩu đả.

Thùng rác bị đạp bay về phía Khuynh Diễm!

Nếu không phải cô nhanh chân tránh kịp, thì đã xui xẻo trúng đòn oan mạng.

“Méo!”

Bóng dáng một con mèo nhỏ phóng ra, hoảng hốt tránh khỏi ma trảo của yêu thú lông lá.

Khuynh Diễm nhìn nhìn một lúc, cảm thấy con mèo kia khá quen mắt...

“A! Chị hồ ly! Cứu em với!” Mèo nhỏ dùng toàn bộ sức lực nhào vào lòng Khuynh Diễm, sợ hãi khóc lóc cầu cứu.

Dường như nó sợ cô không nhận ra mình là ai, vì vậy chủ động giới thiệu: “Em là Tam Hoa, là Tam Hoa của chị nè!”

Móng vuốt lông lá cào đến từ phương hướng đối diện, Khuynh Diễm đến mí mắt cũng không thèm nhấc, tùy tiện giơ chân đạp qua.

Không rõ là cô đạp trúng vị trí nào, mà con yêu lông lá kia chợt ngã xuống nằm co rút trên mặt đất, hai tay che thân dưới lăn lộn.

Tam Hoa “oa” một tiếng đầy ngưỡng mộ, trong đôi mắt xanh biếc phát ra hàng vạn tia sáng lấp lánh: “Chị hồ ly thật lợi hại!”

Thật đẹp trai!

Thật soái!

Thật ngầu!!

Chị là idol của em!

Phía sau yêu thú lông lá chính là một đội ngũ hai mươi con yêu thú lông lá khác.

Chúng ầm ầm đuổi đến, phát hiện đồng bọn mình bị chấn thương ngay vị trí trọng yếu, chúng liền cảnh giác trừng mắt nhìn Khuynh Diễm.

Giống cái thủ đoạn độc ác!

Đánh nhau không đánh trẻ con, cô lại động vào nơi sản xuất hậu duệ của người ta!

Tàn bạo!

Các huynh đệ, mau xông lên diệt trừ cái ác!

Cũng không biết là kẻ nào phát hiệu lệnh đầu tiên, cả đám đều đồng loạt nhào tới!

Khuynh Diễm giơ chân liền đá, âm thanh khóc thét liên tiếp vang lên.

Tam Hoa ở một bên sùng bái mù quáng, miệng không ngớt lời khen ngợi.

Đợi khi tất cả yêu thú đều lăn lộn trên mặt đất, Tam Hoa liền chống nạnh giơ móng vuốt: “Ta đã nói chị hồ ly của ta là bá chủ thế giới, mà các ngươi cứ không tin! Bây giờ các ngươi đã biết sợ chưa hả?”

Khuynh Diễm: “...” Bá chủ thế giới?!

Con mèo này được đấy, không uổng công ta cứu mi, về sau cứ tiếp tục phát huy, bá chủ thế giới sẽ bảo kê mi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.