Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 398: Chương 398: Hỗn Giới Nhân Yêu (14)




Thiếu nữ mặc y phục cổ đại màu trắng đứng trong đêm, tóc dài đen nhánh xõa đến thắt lưng, chiếc cổ hơi cúi xuống, khiến phần tóc che đi hơn nửa khuôn mặt.

Trên tay cô còn ôm một con mèo đầy máu...

Ánh đèn xe ô tô chiếu đến, tài xế sợ hãi hét to: “Ma nữ ăn thịt mèo!”

Xe “uỳnh” một tiếng đâm đầu vào cột điện!

Tài xế phía trên mở cửa xe, hai chân nhũn ra vừa chạy vừa khóc.

Thiếu nữ ngơ ngác ngẩng đầu, tóc dài tản ra để lộ đôi mắt nhàn nhạt tĩnh lặng: “Ma nữ là đang chỉ ta sao?”

Âm thanh sùng bái phủ nhận: “Chị hồ ly sao có thể là ma nữ? Chị là cô gái xinh đẹp uy phong soái khí tài giỏi lợi hại...” đã lược bỏ ba ngàn năm trăm tính từ khen ngợi “... nhất dải ngân hà!”

Dáng vẻ mù quáng tâng bốc thần tượng này, còn có thể là ai khác ngoài mèo nhỏ Tam Hoa?

Và thiếu nữ mặc đồ trắng đi đêm nhát ma người ta, chính là Khuynh Diễm.

Chuyện này cũng không thể trách cô, không phải cô cố ý mặc cổ phục, mà là do phép hóa hình của nguyên chủ tự động khoác lên trang phục này.

Có lẽ lần sau nên đổi thành quần áo hiện đại.

“Chị hồ ly, khi nào thì chị về tổ chức của chúng ta?” Tam Hoa nằm trên cánh tay Khuynh Diễm, hào hứng lặp lại đề tài cũ.

Cô hơi nhướng mày, nhớ đến nội dung lúc nãy nó vừa nói: “Tổ chức mèo thống trị thế giới?”

“Đúng vậy nha! Em đã thu nhận rất rất nhiều mèo, từ mèo có yêu lực đến mèo không có yêu lực, từ mèo hoang đến mèo nhà, từ mèo nông thôn đến mèo thành thị. Vô vàn mèo đều đang chờ chị về, để lãnh đạo chúng em đi thống trị thế giới!” Tam Hoa hai mắt lấp lánh mong đợi.

Khuynh Diễm trầm mặc, tạm thời không cho ý kiến.

“Nội đan chị đưa em, em đem bán hết rồi. Đổi được vô số cá khô nhỏ cho tổ chức mèo luôn nha!” Tam Hoa tiếp tục khoe chiến lược tài giỏi của mình.

Nhưng Khuynh Diễm lại tạt xuống gáo nước lạnh: “Ta đưa ngươi nội đan để ngươi tu luyện, ngươi lại đem đi bán mua cá khô?”

Hèn gì tu vi thấp kém, bị đuổi giết đến thành máu me thế này.

Nếu con mèo nào cũng vô dụng giống mi, ta đến đó để bị ăn vạ tập thể chắc?

Tam Hoa: “...” Vậy là nó làm sai chỉ thị của lão đại rồi sao?

Nó tưởng mình đã thành công lắm mà.

Khuynh Diễm chậm rãi bước lên phía trước, hờ hững nói: “Khu phố này rất phức tạp, tu vi đã thấp thì hạn chế tới, không phải lần nào ngươi cũng may mắn gặp được ta.”

A a a a a a a!

Chị hồ ly soái quá!

Chỉ một câu nói mà thôi, sao lại đẹp trai thế này chứ!

Tam Hoa răm rắp gật đầu: “Vâng ạ, về sau em sẽ không tới đây nữa.”

Nó vốn định đến cửa hiệu Đôi Tai Thần Thông, thuê họ đi tìm Khuynh Diễm về kế thừa sự nghiệp lãnh đạo, nhưng may mà nó đã gặp được cô.

Tiền thuê ở cửa hiệu kia thật sự quá đắt.

Không tốn tiền thuê, có thể tiết kiệm được mấy trăm hộp cá khô nhỏ, toàn bộ mèo đều vui vẻ!

Khuynh Diễm bế Tam Hoa trên tay, rũ y phục trắng lững thững bước đi trong đêm, dọa thêm vài người sợ ma té xỉu.

Nhưng cô hoàn toàn không chú ý tới, bởi vì đầu cô vừa nảy lên một ý tưởng thống trị thế giới...



Khuynh Diễm trèo qua tường viện vào Nhạc Yên Đình.

Chợt một chiếc bóng tím lóe lên chặn ngay trước mặt cô.

Tử Liên đứng trong đêm đen, ánh mắt u ám sâu kín như vực tối, giọng đầy lạnh lùng hỏi: “Đã khuya thế này, hồ ly thí chủ còn đi đâu?”

“Ra ngoài có việc.” Khuynh Diễm đi vòng qua hắn, hướng trở về phòng mình.

Tử Liên im lặng bước theo sau cô, như u linh lơ lửng không phát ra âm thanh.

Đến lúc Khuynh Diễm vào phòng, hắn vẫn đứng ngay bên ngoài nhìn chằm chằm cô.

Đây rõ ràng là đang muốn ăn vạ.

Nhưng dù sao cũng đã trải qua hơn sáu thế giới, Khuynh Diễm cảm thấy mình có thể hiểu được hắn đang nghĩ gì.

Vì vậy, cô mở rộng cửa, mời: “Muốn ngủ cùng tôi thì vào đây.”

Tử Liên tức đến cả mặt đều đen. Hắn có biểu hiện nào muốn ngủ cùng cô sao?

Hắn là đang cần một lời giải thích!

Cô đi đâu? Tại sao ra ngoài lúc nửa đêm? Tại sao trên người có mùi yêu quái khác? Cô đã thân mật với ai?

Mùi còn vô cùng nồng đậm, nếu không tiếp xúc da thịt chắc chắn không bị ám mùi nặng thế này.

Tiếp xúc da thịt...

Ánh mắt Tử Liên dần tối xuống, bóng đêm xung quanh mơ hồ trở nên vặn vẹo.

[Kí chủ, oán khí oán khí! Trời ơi sao lại sinh oán khí? Cô mau ngăn đại nhân vật đi!] Hắc Khuyến vội vàng ầm ầm báo hiệu.

Khuynh Diễm nhíu mày: “Anh không muốn ngủ thì có thể từ chối, tôi cũng không ép anh.”

Cô nghĩ nghĩ hai giây, lại vỗ vai Tử Liên, nói: “Không nên tức giận, mặt sẽ xấu.”

Tử Liên: “...” Xấu?!

Xấu sao?

Cô lại còn dám chê hắn xấu!

Tử Liên kháng cự tránh đi, biểu hiện đầy xa cách: “Đừng chạm vào bần đạo, thí chủ ra ngoài ăn vụng, cả người đều hôi.”

Gân xanh trên trán Khuynh Diễm giật mạnh một cái.

Hôi?!

Cả người đều hôi?

Mẹ kiếp mi chê ai hôi!

Khuynh Diễm tức giận giơ tay lên, Hắc Khuyển sợ hãi thét lớn: [Kí chủ! Không được hành hung đại nhân vật!]

Cổ tay Tử Liên bị Khuynh Diễm thô bạo giật mạnh xuống!

Cả thân thể hắn té nhào vào lòng cô, cánh tay cô hung hăng choàng qua sau lưng hắn, dùng sức siết chặt.

Chê ta hôi đúng không?

Vậy ta liền ôm mi, cho mùi hôi ngạt chết mi!

Tử Liên không kịp đề phòng đã đột ngột bị ôm, cả người nhất thời cứng đờ không nhúc nhích.

Hắn có thể ôm tiểu hồ ly, nhưng không thể ôm con gái!

Câu nói huyền thoại bật lên trong đại não, Tử Liên vội vàng nắm lấy hai bên vai Khuynh Diễm, cố sức đẩy cô ra.

Nhưng cánh tay cô lại chẳng khác nào gọng sắt, cường thế giữ chặt hắn, mà đây cũng là lần đầu tiên Tử Liên phát hiện, thì ra thân thể con gái lại mềm như vậy, thơm như vậy, ôm vào vô cùng thoải mái...

Không được!

Chắc chắn hắn đã bị trúng yêu thuật mê hoặc của hồ ly!

Đây là ảo giác! Là ảo giác!

Tử Liên cắn mạnh vào đầu lưỡi mình, tại sao ảo giác mà vẫn cảm thấy đau thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.