Hắc Khuyển dù lạnh lùng hay không lạnh lùng, thì nó vẫn duy trì một tính cách trường tồn theo năm tháng.
Đó là luôn nhắm ngay lúc Khuynh Diễm cao hứng nhất, liền đến dập tắt cô!
[Không có chín mạng, thân thể này đã chết tám lần rồi.]
Khuynh Diễm khựng lại. Chết tám lần?!
Vậy ta làm cửu vĩ hồ còn có ý nghĩa gì nữa?
Con chó mi ăn chặn hết tám mạng của ta đúng không?
Hắc Khuyển cố gắng lạnh lùng không đáp lời Khuynh Diễm, mà trực tiếp đưa ký ức nguyên chủ cho cô xem.
Cửu vĩ hồ tên gọi Khuynh Diễm.
Một hồ yêu đã ba ngàn tuổi, nhưng đạo hạnh thấp kém chẳng khác gì tiểu yêu mới tu luyện vài trăm năm.
Từ khi nguyên chủ bắt đầu có ký ức, thì nàng đã chỉ còn lại một mạng.
Không nhớ phụ mẫu mình là ai, cũng không rõ kẻ nào đã giết mình đến tận tám lần.
Cuộc đời nguyên chủ là một đường thẳng thuận lợi êm đềm, cho đến khi nhìn thấy một vầng sáng chiếu tới... Không phải hào quang.
Mà là lỗ hổng Nhân Giới!
Kéo nàng chuyển đổi thời không, từ đó số phận mở ra bi kịch!
Nguyên chủ tu chính đạo, quyết không theo phương pháp ăn thịt người. Mà cũng bởi vì không theo, nên mới không qua được cửa ải thiên đạo bài xích.
Loading...
Trong vòng hai mươi năm lưu lạc tại Nhân Giới, đạo hạnh thấp kém của nguyên chủ ngày càng trở nên thấp kém hơn nữa.
Thật sự minh chứng cho câu, cái gì gọi là thảm càng thêm thảm!
Nhưng đó vẫn chưa phải là thảm nhất, chuyện tồi tệ nhất là... nàng còn bị truy sát!
Hồ yêu tu luyện tà thuật, chuyên dụ dỗ đàn ông lên giường, nhân lúc họ chết mê chết mệt liền moi tim họ ra ăn.
Các vụ án liên quan đến hồ yêu xảy ra khắp Nhân Giới, vì vậy hồ ly chính là loài bị Liệp Yêu Hội truy sát gắt gao nhất.
Chỉ cần là hồ ly, liền phải chịu trừng phạt! Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!
Nguyên chủ là cửu vĩ hồ, nhưng nàng chưa từng moi tim đàn ông hay làm hại bất kỳ người nào, vậy mà vẫn bị đuổi tận giết tuyệt.
Thời điểm Khuynh Diễm xuyên đến, chính là lúc nguyên chủ bị truy sát tàn khốc nhất, triệt để mất luôn một mạng cuối cùng.
Tử vong.
Khuynh Diễm: “...”
Quả nhiên, con Cẩu Tặc này chưa bao giờ cho cô một thân thể tốt...
Không đúng!
Mỗi cái đuôi tương đương một mạng của hồ ly, nếu đã mất hết tám mạng, tại sao cô vẫn còn chín cái đuôi?
[Ta cố tình giữ lại nhiều đuôi cho kí chủ khoe mẽ làm màu đó!] Hắc Khuyển vô cùng tri kỷ nói: [Đừng nói chín cái, dù cô muốn chín trăm cái, ta cũng có thể thiết kế cho cô nha.]
Khuynh Diễm: “...” Vậy ta còn phải cảm ơn tấm lòng của mi chắc?
[Kí chủ quá khen quá khen nha!] Hắc Khuyển cười ha hả ngứa đòn, sau đó lại nói: [Nguyện vọng nguyên chủ: Ân oán phân minh, giữ vững chính đồ.]
Khuynh Diễm nhướng mày suy đoán: “Ân oán phân minh là báo thù những kẻ giết nguyên chủ, còn giữ vững chính đồ là phanh thây họ để dạy họ đạo làm người à?”
Hắc Khuyển: [...] Xin lỗi, nó không muốn hiểu loại tư tưởng máu me này!
[Đương nhiên không phải! Ân oán phân minh là tìm kiếm và giải quyết ân oán với kẻ thù tám lần giết nguyên chủ.] Hắc Khuyển giải thích.
[Còn giữ vững chính đồ là khôi phục yêu lực, nhưng không sa ngã theo biện pháp ăn thịt người.]
Ồ.
Khuynh Diễm giơ ngón chân lên đếm.
Một, giải quyết ân oán.
Hai, khôi phục yêu lực.
Bình thường chỉ làm một nguyện vọng, nhưng thế giới này lại có tới hai nguyện vọng, không nói nhiều, thêm điểm!
Mi đừng hòng bóc lột sức lao động của ta!
Hắc Khuyển: [...] Nói đi nói lại, vẫn là muốn tống điểm nó đúng không?
[Nếu cô không thực hiện nguyện vọng, thì thân thể nguyên chủ sẽ bài xích linh hồn cô. Đau đớn thống khổ là do cô tự gánh chịu, làm nguyện vọng hay không thì tùy!] Hắc Khuyển đanh thép cứng rắn.
Giờ nó đã là Nữu Hỗ Lộc thị Tiểu Đản! Tuyệt đối không bị người uy hiếp!
Khuynh Diễm nhún vai: “Được thôi, là mi nói tùy ta đấy nhé.”
Hắc Khuyển: [...] Sao kí chủ lại dễ dàng bỏ qua như vậy? Nó chợt có linh cảm thật bất an...
Khuynh Diễm quan sát nơi mình đang đứng.
Dựa vào ký ức nguyên chủ, cô biết đây là Tỏa Yêu Tháp, thuộc sở hữu của Liệp Yêu Hội.
Pháp bảo này dùng để giam giữ những yêu quái đại gian đại ác nhất.
Tỏa Yêu Tháp có tổng cộng chín tầng, mỗi tầng sẽ có biện pháp trừng phạt khác nhau, số tầng càng cao thì hình phạt càng nặng nề.
Nguyên chủ bị giam ở tầng thấp nhất.
Còn những kẻ bị giam trên cao, chắc chắn đều là đại yêu quái!
Trong đầu Khuynh Diễm đột nhiên nảy ra một ý tưởng...
[Không! Cô không có ý tưởng gì cả! Cô làm ơn hành xử như một con người đi kí chủ!] Hắc Khuyển sợ hãi hét lên.
“Bây giờ ta là yêu, không phải người.” Khuynh Diễm trả lời một cách chính nghĩa: “Làm yêu quái thì nên đứng về phía đồng loại mình, đó mới là một con yêu có lương tâm.”
Cứu hết đồng loại ra khỏi Tỏa Yêu Tháp!
Lãnh đạo chúng đi xâm chiếm thế giới!
Cảm thấy hào quang quanh mình lại thêm một tầng sáng chói!
Hắc Khuyển: [!!!]
Không được!
Cô thả đám đại gian đại ác này ra, thiên đạo Nhân Giới chắc chắn sẽ trục xuất cô!
Chủ nhân đã nói đây là một trong những thế giới chủ chốt, để tạo ra bước ngoặt quan trọng, không thể xảy ra sai sót!
Hắc Khuyển bán mặt mũi cầu xin: [Đừng mà kí chủ! Cô muốn điểm tích lũy đúng không? Ta cho cô nha, cô muốn bao nhiêu ta đều cho hết!]
“Thôi không cần đâu, mi cứ duy trì hình tượng cao ngạo của mi đi.” Khuynh Diễm khoát khoát tay, cười thân thiện nói.
[Ta không cao ngạo! Cao ngạo là đứa quỷ quái nào chứ! Ta là Trứng Nhỏ đáng yêu của cô đây mà kí chủ!]
“Trứng Nhỏ là ai nhỉ?” Khuynh Diễm ngạc nhiên: “Ta không quen ai tên Trứng Nhỏ.”
Hắc Khuyển: [...] Cô có cần ép nó quá đáng như vậy không?
[... Ta là Cẩu Tặc của cô đây mà kí chủ.]
Nó hối hận rồi, sau này nó tuyệt đối không bao giờ tỏ ra cao ngạo nữa!
Nữu Hỗ Lộc thị, Thái hoàng thái hậu gì đó, quên hết đi!