Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 374: Chương 374: Hỗn giới nhân yêu (2)




Hắc Khuyển vừa gào thét vừa van xin, ra sức ngăn cản Khuynh Diễm làm ơn dừng ý định đi cứu đồng loại.

Nó không cầu cô làm một con yêu tốt, nó chỉ cầu cô ghi nhớ linh hồn mình là một con người!

Khuynh Diễm thấy nó chân thành như vậy, nên đành bất đắc dĩ từ bỏ sứ mệnh thánh nữ cứu yêu tộc.

Hắc Khuyển: [...] Cô là vì thấy nó chân thành sao?

Cô là nuốt hết 200.000 điểm tích lũy của nó thì có!

Đồ nữ nhân xảo trá trong mắt chỉ có lợi ích!

Khuynh Diễm lần mò các bố trí trên vách tường, muốn nghiên cứu cơ quan để thoát ra ngoài.

Chợt ánh mắt liếc tới một bia đá phủ đầy bụi.

Cô vươn móng vuốt nhỏ ra phủi phủi, hạt bụi nhỏ vụn rơi xuống lấp lánh ánh vàng, con ngươi Khuynh Diễm lập tức sáng lên.

Là vàng thật!

Nguyên một khối vàng bốn số chín!!

Mau gom! Mau gom! Gom để sau này còn đem đi bán!

Khuynh Diễm loay hoay móng vuốt măng cụt, nhét nhét tàn vụn vàng vào không gian tùy thân.

Cô còn định nhét luôn cả bia đá vào, nhưng trời đất lại đột nhiên đảo điên quay cuồng, từ giữa bia đá xuất hiện một chiếc miệng đen ngòm, vòng xoáy cuốn xoay dữ dội kéo vụt thân thể cô vào trong.

Loading...

Chỉ một cái chớp mắt, không gian liền chuyển đổi, thân thể Khuynh Diễm bị ném xuống!

Bốn móng vuốt nhanh chóng bám vững trên mặt đất, từ phía sau lưng cô chợt xông tới một luồng sát khí dữ tợn.

Khuynh Diễm theo bản năng quay đầu nhìn, thứ đập vào đồng tử là hàng rào gai nhọn trấn giữ yêu vật.

Bên trong hàng rào nhốt một yêu thú lông lá xấu xí, nhìn không ra thuộc giống loài gì.

Hai mắt nó đỏ ngầu màu máu, cánh tay vươn dài qua khe hở giữa các thanh chắn, ra sức tóm lấy Khuynh Diễm.

Nhưng khoảng cách quá xa, nó không chạm tới cô được.

Yêu thú lông lá không ngừng rung lắc hàng rào, mỗi lần bị gai nhọn đâm vào cơ thể, nó liền đau đến nỗi cuộn tròn co quắp lại.

Nhưng sau đó lại tiếp tục không từ bỏ mà nhào tới, bộ dạng như nhất quyết phải ăn tươi nuốt sống bằng được cô!

Yêu thú này đã đánh mất linh trí, đây là hệ lụy của việc ăn thịt người.

Nhân Giới vốn dĩ thiên vị nhân loại, một khi yêu quái động vào thịt người, sẽ sản sinh rất nhiều hệ lụy đi kèm.

Chẳng hạn như, nếu thiếu thịt người quá lâu, yêu quái sẽ bị cơn đói xâm chiếm đầu óc, hóa về bản chất dã thú.

Không chỉ vậy, mà diện mạo bọn chúng cũng biến chất ghê tởm xấu xí.

Khuynh Diễm nhìn quanh quan sát, trên trần nhà khắc hai dấu gạch ngang.

Nghĩa là... tầng hai sao?

Không được!

Ta muốn quay lại tầng một, ta còn chưa đem khối vàng bốn số chín kia đi!!

“Grừ grừ! Grào!!” Yêu thú lần nữa phát ra âm thanh phẫn nộ, thân thể đập lên hàng rào, bị gai nhọn cào đến giàn giụa máu.

Có lẽ vì nhìn thấy viên thức ăn nhỏ Khuynh Diễm cứ lượn lờ trước mắt, nên yêu thú dồn hết nội lực lao đến làm một cú cuối cùng!

Hàng rào rung lắc dữ dội như sắp không trụ nổi nữa, sau đó... vẫn kiên cường đứng vững, còn yêu thú tự quật mình chết tươi tại chỗ.

Khuynh Diễm: “...”

Mẹ ơi, bệnh thần kinh!

Tiểu nha đầu thiện lương bị dọa sợ hãi!

Hàng rào gai nhọn phút trước còn kiên cố, hiện tại đã uốn lượn xuống.

Lúc này Khuynh Diễm mới nhận ra, hàng rào kia cũng là yêu quái, một giống dây leo thực vật.

Nó hiện nguyên hình quấn quanh thân thể yêu thú, khối xác thịt đen sì tan rã bằng tốc độ mắt thường có thể quan sát được.

Giữa đám lông lá lộ ra một viên cầu nhỏ, trông cứng rắn như đá.

Là nội đan.

Mỗi yêu quái đều có một nội đan, cất chứa tu vi đạo hạnh cả đời nó tu luyện được.

Nếu muốn tăng tu vi, yêu quái có thể giết đồng loại cướp nội đan.

Nhưng nguyên chủ là một hồ ly chân chất đơn thuần, nhiều năm qua chỉ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, dựa vào năng lực chính mình tu luyện, chưa từng hấp thu nội đan kẻ khác.

Khuynh Diễm như vừa được mở ra một chân trời mới, chăm chú quan sát phương thức đám dây leo hấp thu nội đan yêu thú.

Đáy lòng yên lặng ghi nhớ...

Sau khi dây leo ăn no nê rồi, liền bắt đầu hướng đến bò qua tiểu hồ ly trong góc, sát khí dữ tợn!

Khuynh Diễm: “...” Nè nè, mi muốn làm gì?

Ta chỉ là một con cáo nhỏ yếu ớt thiện lương, mi lại định ăn cả ta luôn sao?

Làm yêu quái sao có thể độc ác như mi chứ!



“Tỏa Yêu Tháp trước giờ chỉ dùng để giam giữ những yêu quái cực kỳ gian ác, lạm sát vô số mạng người.”

Cô gái mặc đồng phục thực tập sinh Liệp Yêu Hội bước đến, tỏ ý nhắc nhở: “Nhưng hồ yêu các anh vừa bắt có hơi thở sạch sẽ, không phải loại yêu từng ăn thịt con người.”

Người đàn ông khoảng hơn hai mươi lăm tuổi, thản nhiên cười đáp: “Tiểu Điệp, em quá ngây thơ rồi. Dù nó có ăn thịt người hay không, thì nó vẫn là yêu, đương nhiên phải bị giết!”

Cô gái dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng chàng trai bên cạnh lại nắm tay cô lại, lắc đầu ra hiệu im lặng.

“Tôi và Tiểu Điệp còn có nhiệm vụ, đi trước một bước.” Dứt lời, hắn liền kéo cô đi mất.

Người đàn ông ở phía sau hừ lạnh: “Cái tên Lâm Anh Hạo đó, kiêu ngạo chướng mắt! Sớm muộn ông đây cũng khiến hắn bị trục xuất khỏi Liệp Yêu Hội!”

“Hành ca nói đúng, Mạn Điệp không có mắt nên mới suốt ngày đi cùng hắn ta.” Đàn em ở bên cạnh ra sức vuốt mông ngựa.

“Không được nói xấu Tiểu Điệp!” Người đàn ông tức giận bênh vực: “Em ấy đi theo Lâm Anh Hạo là vì thương hại hắn thôi.”

“Cậu không thấy ánh mắt lúc em ấy nhìn tôi sao? Đong đầy quyến luyến chân tình, người mà Tiểu Điệp thật sự thích chính là tôi!”

Đàn em: “...” Không thấy ánh mắt chân tình ở đâu hết, chỉ thấy chán ghét khinh thường.

Vào lúc mọi người bàn tán chuyện chân tình, thì ở một góc họ không chú ý tới, Tỏa Yêu Tháp bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Ban đầu chỉ là một vết nứt nhỏ, sau đó dần dần lan rộng...

Đến cuối cùng chính là ánh sáng đỏ rực xâm lấn không gian!

Đùng!

Ầm ầm ầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.