Tỏa Yêu Tháp nổ tung!
Nhóm người bên ngoài bị lực đẩy đập đầu vào tường, ngã xuống bất tỉnh.
Từ bên trong hồng quang chói lọi, có một chiếc bóng trắng chậm rãi hiện ra.
Tiểu hồ ly thân hình nhỏ nhắn, nhìn cực kỳ đáng yêu vô hại... đó là nếu như không nhìn thấy móng vuốt sắc bén kia nắm một đám nội đan.
Nội đan trong suốt, chứng tỏ tu vi của những yêu quái chết trong tay tiểu hồ ly này, ít nhất cũng phải ngàn năm trở lên!
Kẻ sát yêu!
Khiếp sợ khủng bố!
Khuynh Diễm đã nhét hầu hết nội đan vào không gian tùy thân, mấy viên còn dư này là do tháp nổ nhanh quá, chưa kịp nhét.
Cô cẩn thận nhìn quanh, phát hiện mọi người đều đã bất tỉnh, không còn ai có thể quan sát mình, Khuynh Diễm liền... run chân ngã xuống.
Mẹ nó!
Đám đại yêu kia quá trâu bò!
Đứa nào cũng nhè lại muốn ăn cô, mà thân thể nguyên chủ còn mất gần hết yêu lực, phần cứng quá phế, không tránh khỏi thua thiệt.
Khắp người Khuynh Diễm có không ít vết thương, máu đỏ tươi càng thêm nổi bật trên nền lông trắng... Làm mất hết hình tượng của cô!
Khuynh Diễm ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc, chợt hai mắt híp lại nhìn đám người bất tỉnh bên kia.
Là bọn họ bắt nhốt cô! Khiến cô chật vật thế này!
Loading...
Khuynh Diễm nhấc cổ chân xoay tròn, tiến đến... Lột đồ!
Thì ra người trong Liệp Yêu Hội đều giàu như vậy, toàn là trang sức quý giá!
Lột xong trang sức, lại lột luôn quần áo.
Ai, giờ cô đã nghèo đến mức, phải lột quần áo kẻ khác để đi bán kiếm tiền thuê khách sạn.
Hắc Khuyển: [...] Cô đã trộm hết đống vàng trang trí bên trong Tỏa Yêu Tháp rồi, như vậy còn chưa đủ làm giàu cho cô nữa hả?!
—
Lần đầu tiên Khuynh Diễm sâu sắc trải nghiệm được, cái gì gọi là có rất nhiều tiền nhưng lại không thể tiêu.
Yêu lực của nguyên chủ đã sắp cạn kiệt, không thể biến thành hình dạng con người.
Mà không có hình dạng con người, làm sao đi thuê khách sạn ngủ?
Giờ cô phải lang thang trên phố, chẳng khác nào mấy con mèo hoang...
Vừa nghĩ đến mèo, mèo liền xuất hiện!
“Méo méo méo!” Tiếng kêu hoảng hốt vang lên, một con mèo tam thể nho nhỏ nhảy ra, dường như nó đang muốn nhắn nhủ thông điệp gì đó.
Thực xin lỗi, giống loài khác biệt, Khuynh Diễm nghe không hiểu.
Không hiểu liền mặc kệ vậy.
Cô quay lưng đi sang hướng khác, nhưng con mèo nhỏ kia lại chạy tới cản đường, huơ huơ chân trước nhắc nhở: “Méo méo méo méo méo!”
Khuynh Diễm: “...” Ta thật sự không hiểu mi đang nói gì.
Chúng ta không cùng chủng tộc, mi buông tha ta đi!
Bóng đen chợt ập đến trước mặt Khuynh Diễm, toàn bộ ánh sáng ngoài phố đều bị thân thể to lớn chắn lại.
Khuynh Diễm ngẩng đầu, nhìn thấy một con mèo mướp mập như con heo, đang đứng chặn đường cô.
Mà mèo nhỏ yếu ớt kia bây giờ đang run lẩy bẩy lẩy bẩy: “Meo...”
Khuynh Diễm mơ hồ đoán ra, lúc nãy mèo nhỏ ngăn cô đi về phía trước, là vì sợ cô đụng trúng con mèo mướp mập như heo này.
“Hồ ly sao? Nhan sắc cũng không tồi!” Mèo Heo ồm ồm lên tiếng.
May là nó dùng ngôn ngữ con người, nếu không thì Khuynh Diễm cũng không cách nào hiểu nổi.
“Tam Hoa, mày lại dám chạy trốn khỏi bọn tao, trở về tao xử lý mày!” Mèo Heo hướng đến mèo nhỏ, cười gằn áp đảo.
Mèo nhỏ nhũn chân té trên mặt đất.
Nó quá sợ hãi rồi!
“Mày tên gì? Đến lãnh địa của tao, tao chia thịt cho mày ăn.” Mèo Heo nhìn qua Khuynh Diễm, chủ động giao lưu.
Nhan sắc con hồ ly này tốt như vậy, dù không phải mèo nhưng cũng là thú bốn chân, có thể lừa về giao phối!
Khuynh Diễm suy nghĩ một chút, hỏi: “Chỗ mày có chăn gối mềm mại không? Tao cần chỗ ngủ, sẽ trả công cho mày.”
Tam Hoa kín đáo vươn đệm thịt mềm lay lay cổ chân Khuynh Diễm, ra hiệu cô đừng đi theo Mèo Heo.
“Đương nhiên là có, đảm bảo cực kỳ mềm mại! Mày đi theo tao, bọn tao sẽ phục vụ tốt cho mày.” Mèo Heo nói xong liền đi qua túm cổ mèo nhỏ, xách lên: “Tam Hoa, mày ngoan ngoãn học theo hồ ly này, tao sẽ không ngược đãi mày.”
“Meo...” Mèo nhỏ thút thít kháng cự.
“Câm miệng!” Mèo Heo nạt một tiếng.
Mèo nhỏ im thin thít, khóe mắt rưng rưng mấy giọt lệ.
Mèo Heo thấy vậy liền hài lòng mỉm cười, xách nó nhảy lên vách tường rào, quay đầu nhìn Khuynh Diễm: “Đi theo tao.”
—
Địa bàn của Mèo Heo là một hang ổ toàn mèo và mèo.
Ở đây chia ra hai khu vực, nửa bên là mèo đực hầm hố mập ú, nửa còn lại là mèo cái nho nhỏ đáng thương.
Khuynh Diễm là hồ ly duy nhất bước vào, lại còn đi thong dong một cách tình nguyện, không hề giống tình trạng bị bức ép của Tam Hoa.
Đôi mắt mấy con mèo đực lập lòe sáng lên, nhìn chằm chằm cô như nhìn miếng thịt ngon đang chảy mỡ.
Mèo Heo dẫn cô đến một chiếc hộp gỗ, nói: “Chỗ ngủ ở đây, rất êm ái.”
Khuynh Diễm thoáng nhíu mày.
Cây gỗ vừa cứng vừa nát, êm ái chỗ nào?
Mày nghĩ mày là ai, mà dám chơi treo đầu dê bán thịt chó với chị mày?
Mấy con mèo đực túm tụm xung quanh Mèo Heo, dường như chúng đang thảo luận gì đó, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía Tam Hoa và Khuynh Diễm.
Thân thể Tam Hoa cứ cách vài giây liền run lên một lần. Truyện Dị Giới
Khuynh Diễm thấy nó run đến quá phiền, chân trước nhẹ đặt lên đỉnh đầu nó, vỗ vỗ: “Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi.”
Tam Hoa ngơ ngác một chút, ngay sau đó liền sùng bái cảm động.
“Oa! Chị hồ ly thật tốt!”
“Nhưng mà nhìn chị bị thương nặng quá, có ai đã ngược đãi chị sao?”
“Đám mèo này hung dữ lắm, chị đánh không thắng chúng đâu! Em sẽ giữ chân chúng cho chị, chị mau chạy đi nha!”
Tam Hoa nói nhiều như vậy, nhưng vọng vào tai Khuynh Diễm chỉ có một tràng...
“Meo méo meo!”
“Méo mèo meo!”
“Mèo mèo meo meo meo!”
Khuynh Diễm: “...”
Đợi chút đã, ship cho ta một cái bánh mì chuyển ngữ của Doraemon.