Cạch!
Một cái bát bị ném đến trước mặt Khuynh Diễm, cô lập tức cau mày.
Bên trong bát đựng một loại thịt đen hôi thối, ngửi giống như mùi cống.
Khuynh Diễm nhìn mấy giây thì nhận ra, đây là thịt chuột chết.
Mẹ nó!
Buồn nôn!
Bên phía Tam Hoa cũng được đặt một cái bát tương tự, chân trước chân sau nó sắp té xỉu trên mặt đất.
Cho dù nó là mèo, thì nó cũng không nuốt nổi loại chuột chết này.
“Ăn nhanh đi, ăn xong còn phục vụ bọn tao.” Mèo Heo giơ chân chỉ một dãy hơn ba mươi mấy con mèo đực đang xếp hàng đứng đợi.
“Phục vụ cái gì?” Khuynh Diễm khó hiểu hỏi.
Chẳng phải nói ta đến đây sẽ có chỗ ngủ sao?
Đã không cho ta chỗ ngủ, còn muốn ta phục vụ gì, cắt đầu bọn mi sao?
“Tiểu hồ ly này thật ngây thơ, chứng tỏ trước giờ chưa từng giao phối. Tam Hoa cũng chưa giao phối lần nào nha.”
Mèo Heo vừa dứt lời, một loạt cặp mắt của đám mèo đực phía sau liền sáng lên!
Nhìn như đèn pha lập lòe trong đêm, quỷ dị kinh người... kinh hồ ly.
Khuynh Diễm nhướng mày: “Giao phối? Với tụi mày?”
Một, hai, ba, bốn, năm... Mẹ nó play tập thể hả?
Hoang dại nha!
Loading...
“Đúng vậy, hai đứa mày tranh thủ ăn đi, lát nữa còn có sức làm việc.” Mèo Heo cười khà khà nói.
“Nhưng tao không thích ăn thịt chuột.” Khuynh Diễm từ chối.
Mèo Heo không hài lòng: “Không muốn thịt chuột thì mày muốn gì?”
Ở đây cuộc sống kham khổ, mèo cái bình thường đều chỉ được ăn rau xanh, chỉ có mèo đực mới được ăn chuột.
Nhưng vì đây là lần đầu của cô, nên nó mới miễn cưỡng cho cô chút thịt, vậy mà cô lại còn đòi hỏi?
“Tao không ăn thịt chuột, bởi vì tao đột nhiên cảm thấy...” Khuynh Diễm hơi dừng lại, khóe miệng bên dưới cái mũi nhỏ nhếch lên: “Thèm ăn thịt mèo!”
Mèo Heo và toàn bộ đồng bọn đều dựng đứng lông!
Đây là phản ứng bản năng của thân thể bọn chúng khi cảm nhận được nguy hiểm.
Móng vuốt sắc bén dưới lớp lông hồ ly vung ra, Mèo Heo cầm đầu phản ứng nhanh nhạy nhào tới tấn công.
Khuynh Diễm giơ tay... quên mất, hiện tại không có tay, giơ chân trước tát một cái!
Thân thể phì nộn của Mèo Heo bay thành một đường cong parabol trên không trung, đập vào vách tường đối diện tạo thành tiếng vang lớn đầy giai điệu xúc động.
Lớp mỡ dày phía trên bị đập đến rung lên rung lên, như lớp sóng dập dìu trên mặt biển.
Mèo Heo bất tỉnh nhân... bất tỉnh miêu sự.
Những con mèo còn lại khiếp sợ lùi về sau, nhưng khi nhìn thấy Khuynh Diễm lại giơ móng vuốt, thì tụi nó không còn cách nào khác, hợp sức lấy trăm địch một!
Hy vọng có thể dựa vào tập thể mèo đực, diệt con hồ ly hung ác này.
Bốp! Rầm!
Bốp! Rầm!
Bốp bốp bốp! Rầm rầm rầm!
Liên hoàn tát đánh ra, chúng mèo bay véo véo trên không trung, theo nhau ngã xuống bất tỉnh.
Chỉ trong vòng một phút, cả đám mèo đực đều nằm lênh láng xếp lớp trên mặt đất.
Còn mấy bé mèo cái đang chụm lại khóc meo meo meo.
Tiểu miêu khiếp sợ!
Con hồ ly kia quá hung!
Nó vừa tát một cái, một con mèo liền vĩnh viễn ra đi!
Chỉ có Tiểu Hoa là hai mắt sáng lấp lánh lấp lánh, hướng đến Khuynh Diễm như đang hướng đến thần tượng của đời mình.
Chân nhỏ chạy đến bên cạnh cô: Chị hồ ly lợi hại! Thật lợi hại! Quá lợi hại!
Không ngoài dự đoán, Khuynh Diễm lại nghe được một tràng “meo meo meo” không hồi kết.
“Ngươi có phải yêu quái không?”
Tiểu Hoa gật gật đầu, em là yêu quái nha!
Khuynh Diễm giơ chân trước lên, viên nội đan trong thân thể Mèo Heo lập tức bị hút ra, bay thẳng vào giữa chân cô.
Tiểu hồ ly đưa nội đan cho mèo nhỏ: “Hấp thu đi.”
Tăng tu vi, nói tiếng người, diệt trừ nạn bất đồng thú ngữ!
Hai mắt Tam Hoa sáng lên, nhưng ngay sau đó nó lại lắc đầu lắc đầu, huơ tay huơ chân như muốn diễn đạt gì đó.
“Không biết cách hấp thu?” Khuynh Diễm suy đoán.
Tam Hoa xua xua chân, em biết hấp thu, nhưng mà cha em có dạy, không thể nhận miễn phí đồ vật của người khác.
Khuynh Diễm hiểu được nó nói gì mới lạ đó!
“Nhìn cho kỹ.” Cô cầm nội đan lên, dựa vào phương thức quan sát được từ đám dây leo trong Tỏa Yêu Tháp, hấp thu một lần cho Tam Hoa tham khảo.
Nhưng nó vẫn cứ lắc lắc đầu.
Khuynh Diễm nghĩ nó không theo kịp, nên lấy một viên nội đan từ con mèo khác, làm mẫu hấp thu lại lần nữa.
Tam Hoa ra sức lắc đầu kêu meo meo. Em hiểu mà, nhưng em không thể nhận nội đan quý giá của chị.
Khuynh Diễm đập một vuốt xuống mặt đất!
Tam Hoa sợ đến nhảy dựng lên, toàn thân rũ lông run bần bật.
Khuynh Diễm mất kiên nhẫn, bực bội đến muốn đánh chết mèo!
Nhưng cô có một nguyên tắc, sẽ không ức hiếp những em gái nhỏ đáng yêu.
Lại moi thêm một viên nội đan của con mèo đực trước mặt, hấp thu lần nữa....
Đến khi toàn bộ đám mèo đực đều bị cô moi hết nội đan, Tam Hoa vẫn chỉ mếu máo lắc đầu.
Khuynh Diễm: “...” Con mèo này bị chậm phát triển trí não đúng không?
Ta làm bao nhiêu lần rồi mà nó vẫn không học được!
“Ngươi không hấp thu viên nội đan này, ta cho ngươi lên đường cùng bọn chúng.” Khuynh Diễm ném xuống nội đan, ngón chân giơ lên chỉ đám mèo đực tàn tạ trong góc.
Tam Hoa: “...” Meo meo meo! Em sợ hãi hu hu!
Thái độ Khuynh Diễm quá hung hăng, Tam Hoa không còn cách nào khác, đành cầm nội đan lên tiêu hóa.
Cứ chốc chốc lại giương mắt nhìn Khuynh Diễm, cứ như sợ mình hấp thu chậm, thì sẽ bị cô tát bay!
Trước khi Tam Hoa ăn vào, nó thực hiện một động tác kỳ lạ, nhìn còn chuyên nghiệp hơn Khuynh Diễm.
Cô hơi liếc mắt, kỳ quái hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Meo meo meo!” Cha em dạy muốn hấp thu nội đan, thì phải thanh tẩy trọc khí trước, nếu không sẽ rất dễ bị lây nhiễm tập tính!
Tam Hoa trả lời vô cùng nhiệt tình, nhưng hiển nhiên là Khuynh Diễm nghe không hiểu.
Cô phiền chán xua chân: “Hấp thu nhanh đi, sau đó ra ngoài tìm chăn nệm về cho ta ngủ.”
Tam Hoa biết nghe lời gật đầu.
Bởi vì Khuynh Diễm đã moi hết nội đan của đám mèo đực, nên viên sau cùng cô đưa, là được lấy từ yêu quái trong Tỏa Yêu Tháp.
Có điều Khuynh Diễm không biết, Tam Hoa chỉ là bé mèo nhỏ tu vi thấp kém, không thích hợp dùng nội đan tu vi ngàn năm.
Cho nên kết quả chính là, vừa ăn xong Tam Hoa liền nằm lăn ra mặt đất.
Co giật.
Sùi bọt mép... không đến mức sùi, chỉ là giật vài cái thì xỉu thôi.
Nhóm mèo cái còn lại ôm nhau khiếp sợ!
Lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy phương thức tra tấn bằng nội đan!
Quá dã man! Quá tàn bạo!
Hồ ly là một giống loài độc ác!