Bạch xà nhíu mày nghi hoặc: “Tại sao Tử Liên đại sư lại kêu chúng ta đem quần áo của hồ ly tỷ tỷ đi vứt?”
“Đâu có gì khó hiểu, tình ái thế gian đều là vậy. Lúc mới yêu thì mua mọi đồ trân quý tặng em, chia tay rồi thì nhìn thấy cái áo em để quên cũng chướng mắt. Vì thế mới phải đem vứt!” A Tịnh ôm một núi đồ vật, vừa đi vừa nói.
Bạch xà nghiêng đầu mơ hồ: “Là vậy sao?”
A Tịnh quả quyết: “Chứ còn gì nữa? Trước đây sư phụ nuôi cả khu vườn hồ ly, cuối cùng cũng giải tán hết. Sư phụ căn bản không phải kiểu người chung thủy.”
Bạch xà kinh hãi.
Thì ra Tử Liên đại sư là tra nam!
Vậy mà hồi trước còn nói giải tán vườn hồ ly, là vì sợ nuôi chúng sẽ làm hồ ly tỷ tỷ không vui.
Kết quả bây giờ liền lật mặt vô tình!
“Sư phụ là người tu đạo, không có tình cảm nam nữ đâu. Trong lòng sư phụ, chỉ có tiểu đồ đệ A Tịnh là quan trọng nhất thôi!” A Tịnh hếch mũi tự hào, bước lên phía trước.
Oạch!
A Tịnh lộn nhào té đập mặt xuống đất!
“Trời ơi, huynh có sao không? Đi đứng thế nào mà để bị ngã thế này? Chảy cả máu mũi rồi!” Bạch xà lo lắng chạy đến đỡ.
A Tịnh bụm kín mặt mình, mếu máo nói: “Có kẻ nào đó vừa đánh lén tôi!”
Bạch xà ngờ vực nhìn ra xung quanh: “Ở chỗ này làm gì có ai khác ngoài ta và huynh, huynh bị ảo giác rồi. Mau đứng lên, ta đưa huynh về.”
A Tịnh: “...” Nhưng hắn thật sự vừa bị đánh lén!!
Rốt cuộc là kẻ nào đánh hắn vậy chứ!
——
Mạn Điệp bị nhốt trong biệt thự suốt một tuần, đáy lòng càng ngày càng nôn nóng.
Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội đào tẩu. Nhân lúc Khuynh Diễm không có mặt, cô đã lừa Tam Hoa ăn cỏ mèo, chính là loại cỏ khiến mèo bị rơi vào trạng thái phê thuốc.
Chờ Tam Hoa vừa mất tỉnh táo, cô liền nhanh chóng trốn khỏi biệt thự.
Mạn Điệp chạy được một khoảng xa, vội vàng tìm điện thoại công cộng gọi đi.
“Hạo ca ca, em là Mạn Điệp đây!”
Đầu dây bên kia dường như im lặng một lúc, mới phát ra âm thanh khàn đặc quái dị hỏi: “Cả tuần nay em đã đi đâu? Anh rất lo lắng cho em.”
“Em bị yêu quái bắt cóc, nhưng mà... Sao giọng anh hôm nay nghe hơi lạ?” Mạn Điệp cảm thấy nghi hoặc.
“Anh đang bị sốt.” Người đàn ông dứt lời liền ho khan kịch liệt.
Mạn Điệp nghe vậy lập tức gấp gáp: “Anh đợi em, em sẽ đến nhà anh ngay!”
“Chờ đã.” Người đàn ông ngăn cô lại: “Anh vừa chuyển nhà rồi, lát nữa anh sẽ nhắn địa chỉ mới cho em. Em có mang theo ngọc bội mà anh đã tặng không?”
Mạn Điệp chưa kịp hỏi nguyên nhân vì sao hắn chuyển nhà, thì đã bị cuốn qua chuyện ngọc bội: “Em vẫn luôn đeo nó.”
“Em đập vỡ ngọc bội, lực lượng bên trong sẽ giúp em ẩn thân.”
Người đàn ông nghiêm trọng dặn dò: “Thời gian hiệu lực chỉ có ba mươi phút, em nhanh chóng di chuyển, phải cẩn thận quan sát, đừng để hồ ly kia theo dõi.”
“... Vâng.”
Mạn Điệp tắt điện thoại, vẻ mặt thất thần.
Hình như lúc nãy cô không hề nói, yêu quái bắt cô là hồ ly...
—
Ba mươi phút sau, tại căn nhà gần ngoại ô.
Mạn Điệp ngã trên mặt đất, con ngươi tràn ngập bàng hoàng cùng phẫn nộ: “Thì ra những gì cô ấy nói đều là thật, anh quả nhiên muốn giết tôi!”
Người đàn ông trẻ tuổi đứng ở đối diện, thân thể bốc mùi thối rữa, khàn giọng nói: “Anh không giết em, anh chỉ muốn ăn linh hồn em, và mượn tạm thi thể em dùng vài hôm thôi.”
Mạn Điệp nhìn hắn như đang nhìn một tên mắc bệnh tâm thần: “Anh đã làm gì Hạo ca ca? Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu!”
“Ý em là Lâm Anh Hạo, tên đàn ông mà thiên đạo sắp đặt cho em sao?” Hắn cười khì khì, giơ tay chỉ vào mình: “Anh đã ăn tên đó từ rất lâu trước đây, để nhớ xem... Chắc là mười năm, hay là mười lăm năm nhỉ?”
Mạn Điệp trừng mắt không thể tin.
Cô chỉ mới quen biết Lâm Anh Hạo ba năm, nói cách khác, tức là từ lần đầu tiên cô gặp hắn, hắn đã không còn là Lâm Anh Hạo.
Mà theo lời của Khuynh Diễm, thì hắn chính là... ác quỷ!
“Sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt như thế?” Ác quỷ tỏ vẻ đáng thương, sau đó chợt bật cười: “Em tiếp tục nhìn đi, anh thích lắm ha ha ha!”
Hắn đưa lưỡi liếm qua môi, giống như đang hồi tưởng lại những con mồi béo bở.
“Sự thù hận, sự kinh tởm, sự căm ghét, tất cả đều là mỹ vị nhân gian! Đặc biệt là những kẻ ở Liệp Yêu Hội, chậc chậc, mùi vị từ sự đố kỵ của bọn chúng mới tuyệt làm sao!”
Tia khiếp sợ xoẹt qua trong mắt Mạn Điệp.
Khi một sự thật được sáng tỏ, thì toàn bộ những thứ khác cũng lần lượt ngã bài.
Cô phẫn nộ khẳng định: “Hung thủ giết các thành viên Liệp Yêu Hội, không phải hồ yêu, mà chính là anh!”
Những người bị giết trong Liệp Yêu Hội, đều có nảy sinh mâu thuẫn với Lâm Anh Hạo.
Từ các liệp yêu sư canh giữ Tỏa Yêu Tháp, đến anh Đinh bị giết ở hộp đêm, cùng một số nạn nhân khác, tất cả đều đã từng tranh cãi với Lâm Anh Hạo.
Hắn ở trước mặt hành xử chính trực, nhưng sau lưng lại hạ thủ tàn nhẫn!
Chuyện ở hộp đêm cũng vậy, hắn là kẻ tìm được lông hồ ly và vải áo đạo sĩ trên người anh Đinh.
Và hắn cũng là kẻ khẳng định Tử Liên chạy vào nhà vệ sinh, hiện trường của vụ án.
Hắn dẫn dắt mọi người nghi ngờ Tử Liên, rồi lại tỏ ra mình nhân nghĩa bênh vực lẽ phải.
Mạn Điệp chợt thấy kinh tởm đến cùng cực!
Ác quỷ cười rộ lên, vỗ tay khen ngợi: “Bất ngờ quá! Hôm nay Tiểu Điệp đã thông minh lên rồi này!”
“Chuyện về đá lục sắc, anh cũng kể sai sự thật với tôi phải không?” Mạn Điệp đã hoàn toàn nhìn rõ chân tướng: “Anh đặt điều lừa tôi, để lúc tôi gặp Khuynh Diễm, tôi sẽ cung cấp sai thông tin cho cô ấy.”
“Dù sao em cũng sắp chết rồi, anh không ngại nói cho em biết... Đúng, chính là anh lừa em đó!” Ác quỷ nhe hàm răng khẳng định.
“Đá lục sắc có sức mạnh rất lớn, nó không phải vật tà ma, và nó là thứ cứu mạng Tử Liên. Chỉ cần khiến con nha đầu Khuynh Diễm tin rằng đá lục sắc sẽ làm hại Tử Liên, thì cô ta liền giấu mảnh vỡ đi, làm viên đá không thể hoàn chỉnh...”
Ác quỷ hơi dừng lại, vỗ tay cười rộ lên: “Và rồi Tử Liên sẽ chết! Là do chính cô ta hại chết hắn! Thật muốn nhìn vẻ mặt của cô ta lúc phát hiện được sự thật, chắc chắn là rất đặc sắc! Ha ha ha!”
Mạn Điệp cảm thấy căm phẫn đến tận cùng: “Anh là tên khốn kiếp!”
Chỉ vì cô hết lòng tin tưởng hắn, liền đáng bị hắn đem làm con rối, giúp hắn đi hại người khác sao?. Đam Mỹ Sắc
Không được!
Cô nhất định phải thoát khỏi đây!
Cô phải đi báo tin cho Khuynh Diễm!
“Không kịp nữa rồi, em đừng giãy giụa làm gì. Thân thể nam chính đã thối rữa, giờ thì đến lượt nữ chính em cho anh mượn xác thôi.”
Đôi mắt ác quỷ đậm màu xanh lục, thứ màu rong rêu bẩn thỉu khiến người ta kinh tởm.
Quanh thân nó quấn đầy khí đen, hàm răng vàng tanh tưởi hôi thối mùi xác chết, móng vuốt giơ lên muốn chộp lấy cô gái trước mặt.
Mạn Điệp theo bản năng run rẩy hét lên: “Khuynh Diễm, mau đến cứu tôi với!”
Ác quỷ lập tức dừng ngay động tác, tròng mắt nó không giấu được sợ hãi.
Nó căm hận hai chữ “Khuynh Diễm”, nhưng nỗi ám ảnh lớn nhất đời nó, cũng là cái tên “Khuynh Diễm”!
Rầm!
Cánh cửa bị đạp mở, phía sau lớp bụi dần xuất hiện một bóng người.
Mạn Điệp mừng rỡ nhìn ra, nhưng ngay sau đó vẻ mặt cô liền từ vui mừng chuyển thành nghi hoặc.
“Tử Liên... đại sư?”