Vòng bùa vàng sáng vây quanh Mạn Điệp, tạo thành kết giới bảo vệ cô khỏi ác quỷ.
Con mồi đã tới bên miệng lại bị rơi mất, ác quỷ phẫn nộ trừng Tử Liên.
Nếu không phải tại con nha đầu Khuynh Diễm và thằng nhãi Tử Liên, thì nó cũng không biến thành bộ dạng sống dở chết dở thế này!
Khuynh Diễm đánh vỡ gương Thiên Nhãn, tấn công linh phách làm tổn hại hồn thể nó, nên nó mới vội vàng kéo Mạn Điệp đến nghĩa địa cướp đoạt thân thể cô.
Ai ngờ Khuynh Diễm lại dán nhãn phù lên người Mạn Điệp, nó chỉ vừa hút xong linh lực, thì cô đã tới tấn công nó.
May mà có tử thi ngăn chặn, giúp nó kịp thời trốn thoát.
Thế nhưng thằng nhãi Tử Liên lại giở trò!
Hắn cắt máu hiến tế đá lục sắc, mượn sức mạnh truy tìm dấu vết nó. Đam Mỹ H Văn
Bảy ngày qua nó luôn phải chui rúc chạy trốn, vừa né tránh Khuynh Diễm, lại lẩn trốn Tử Liên.
Bởi vì dùng quá nhiều lực lượng che giấu hơi thở, nên thi thể Lâm Anh Hạo mới kiệt suy trở thành thối rữa.
Vận khí nam chính đã sắp bị tiêu hao hết, nếu nó không cướp đoạt vận khí của nữ chính, thì nó sẽ bị giết.
Vậy mà bây giờ nó vừa bắt được Mạn Điệp, thằng nhãi này lại tới phá đám!
Ác quỷ tức giận, nhưng nó vẫn há miệng cười to: “Mày thật quá ngu ngốc đó Tử Liên! Chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa, khi mày thu thập đủ đá lục sắc, mày vẫn giết được tao. Mày cần gì gấp gáp đến mức này?”
Hiến tế máu cho đá lục sắc, tuy sẽ khiến sức mạnh nó tăng vượt trội, nhưng lại làm nó sinh ra tà niệm.
Đá lục sắc sẽ đòi hỏi nhiều máu, thật nhiều máu, và càng nhiều máu hơn nữa!
Thậm chí, nó sẽ đoạt mạng người hiến tế!
Tử Liên không chút dao động, hắn nhếch môi cười, âm sắc lạnh lẽo: “Thay vì lo lắng cho người khác, thì mày nên bận tâm về kết cục của chính mày đi!”
“Mày có thể làm gì được tao... A A A!!”
Tiếng hét thống khổ vọng lên, âm thanh đau nhức khiến Mạn Điệp phải bịt chặt tai mình.
Ánh sáng tím phủ xuống tạo thành lồng giam, vây bắt thân thể Lâm Anh Hạo, không cho phép ác quỷ xuất hồn bỏ trốn.
Linh phù bay ra từ đạo bào Tử Liên, dòng chữ đỏ xoay tròn xung quanh lồng giam, âm thanh tụng niệm như kinh văn thần thánh, khiến loài ma quỷ phải đau khổ khiếp sợ.
Ác quỷ cố chịu đựng cơn đau đang xé rách da đầu, cất tiếng cười nhạo: “Tử Liên, tao biết vì sao mày nôn nóng giết tao! Bởi vì mày muốn phá giải lời nguyền, mày đang...”
Trường kiếm sắc bén đâm vào ngực ác quỷ.
Phụt!
Lưỡi kiếm thẳng tắp xỏ xuyên qua, chất lỏng dơ bẩn phún trên mặt đất.
Ác quỷ há miệng, máu đỏ ngầu chảy đầy cằm nó, nhưng nó vẫn cố thoi thóp nói tiếp: “Mày đang... sợ hãi... Vì mày đã thích... con nha đầu Khuynh Diễm... nên mày sợ... lời nguyền ứng nghiệm... sợ mày sẽ giết cô ta!”
Ánh mắt Mạn Điệp hiện lên kinh ngạc. Tử Liên đại sư thích Khuynh Diễm sao?!
Chuyện gì đang xảy ra giữa những người này vậy?
“Mày lựa chọn... hiến tế cho... đá lục sắc... để giết tao... và phá giải lời nguyền... Mày thà... cùng tao đi vào chỗ chết... chỉ vì... bảo vệ cô ta.”
Ác quỷ hổn hển vì đau đớn, cắn răng cố gằn thành câu trọn vẹn: “Nhưng mày không biết, một nửa khối đá lục sắc mà mày không tìm thấy, đều nằm trong tay cô ta!”
“Là cô ta hại chết mày! Chính là cô ta hại chết mày!!”
Ha ha ha!
Thật đáng thương cho mày, Tử Liên!
Người mà mày liều cả mạng sống bảo vệ, lại chính là kẻ sát hại mày!
Nực cười, cuộc đời của mày quá nực cười.
“Nói bậy! Hắn ta đang nói bậy!” Mạn Điệp hét lên cắt ngang lời ác quỷ.
Nó liếc mắt qua, ngón tay nhơ nhuốc bẩn thỉu chĩa vào cô: “Đây là... đồng lõa... của Khuynh Diễm! Bọn chúng... cùng lên kế hoạch... giết mày!”
Mạn Điệp trừng mắt phẫn nộ.
Con quỷ khốn kiếp này trước khi chết còn muốn chia rẽ người khác!
Nhưng cô còn chưa kịp giải thích, Tử Liên đã đột ngột phất tay, cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh úp về phía Mạn Điệp.
Thân thể cô văng ra khỏi ngôi nhà gỗ, cánh cửa chính đóng sập lại.
Ác quỷ nhìn đến cười khoái trá. Tử Liên đã tin lời nó mà nổi giận với Mạn Điệp.
Con người luôn là giống loài hèn yếu ngu xuẩn như vậy. Chỉ cần nắm được nhược điểm của bọn chúng, sau đó dùng lời xảo quyệt dụ hoặc, liền khiến đầu óc bọn chúng mụ mị mất phương hướng.
Bọn chúng sẽ sợ hãi, sẽ bất an, sẽ đố kỵ căm ghét, và rồi lạc lối sa vào bẫy của quỷ dữ!
Tử Liên cụp mắt nhìn kẻ điên đang quỳ bò cười sặc sụa máu trên nền đất, hắn nhếch môi cười đáp lại nó: “Giờ thì tới lượt mày.”
Ác quỷ kinh ngạc ngước lên. Hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng phải hắn đã bị nó mê hoặc rồi sao?
Tử Liên dùng dao cắt vào lòng bàn tay, lấy máu nhỏ xuống đá lục sắc.
Loài người yếu đuối, là bởi vì họ không đủ tin tưởng bản thân và người bên cạnh.
Nhưng hắn tin tưởng chính mình, và hắn càng tin tưởng cô, cô sẽ không làm hại hắn.
Thứ ác quỷ dám bêu xấu cô, nhất định phải chết!
Khi giọt máu tiến vào đá lục sắc và khiến khối đá hoàn toàn hóa đen, ác quỷ mới nhận ra, Tử Liên không bị lừa.
Hắn ném Mạn Điệp khỏi đây, là vì hắn muốn san bằng nơi này thành bình địa, để cùng nó đồng quy vu tận!
Tà khí vây khắp phòng, tia lãnh lệ từ trong con ngươi tím đậm của Tử Liên khiến ác quỷ phải rùng mình khiếp sợ.
Cảm giác sắp tiêu tán liếm qua hồn phách nó... Làm sao có thể? Hắn chỉ là một con người bình thường, làm sao hắn có thể...
A A A A A!!
Hắc khí từ đá lục sắc cột chặt thân thể Lâm Anh Hạo, ác quỷ đau đến linh hồn như bị xé nát!
Không! Nó không muốn tiêu tán!
Nó không thể tiêu tán thế này!
Nó vất vả lắm mới trốn khỏi Cửu U Huyệt, nó còn chưa báo thù Khuynh Diễm! Nó còn chưa khiến cô thân bại danh liệt!
Nó không cam tâm!
Nó! Tuyệt! Đối! Không! Cam! Tâm!
Ầm ầm ầm!!
Cột khí hắc ám phóng thẳng lên bầu trời, ánh sáng tím nổ tung.
Tử Liên bình thản đứng đó, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Cuối cùng tất cả cũng kết thúc.
Chỉ tiếc là... đời này của hắn, vẫn chưa thể một lần nói thích tiểu hồ ly.