Khâu Thương cầm ống nghiệm trên tay, Hứa Vân đã nói với hắn, máu bên trong này chính là nguyên liệu quan trọng để Viện Nghiên Cứu sản xuất thuốc khống chế Huyết Tộc.
Hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Hứa Vân, nhưng hắn vẫn quyết định tự mình đi xác nhận.
Nếu đây là sự thật, thì hắn có thể bắt người về lãnh địa Huyết Tộc lập công, vị trí Vương Huyết Tộc sẽ thuộc về hắn.
Còn nếu không phải, hắn vẫn có thể bắt người về làm huyết nô, mùi vị máu bên trong này còn hấp dẫn hơn cả máu Hứa Vân, làm hắn muốn được nếm thử một lần.
Khâu Thương tiến vào khu chợ đen, nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ hỗn tạp, người người tập trung đông đúc ồn ào, nhóm thì vận chuyển hàng hóa, nhóm thì đàm phán giá cả.
Chợ đen chỉ toàn những kẻ bặm trợn thô lỗ, hoàn toàn không hề có khí chất thanh nhã như ở lâu đài Huyết Tộc.
Loài người tầm thường thấp kém, quả nhiên nên trở thành nô lệ của Huyết Tộc bọn hắn.
Khâu Thương lần theo mùi máu đi đến biệt thự sâu trong chợ, càng đến gần hắn càng thấy hơi thở bên trong quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó...
Chính là cô ta! Huyết Tộc từ chối giúp đỡ hắn!
Cô ta đang ở cạnh con mồi hắn muốn truy đuổi, như vậy càng tốt, có thể một lần bắt trọn tất cả.
Huyết Tộc cấp cao đều có năng lực đặc thù, như nguyên chủ có khả năng chạy trốn nhanh, còn Khâu Thương có khả năng tàng hình tấn công kẻ địch... Đây là sự khác biệt trong năng lực của nhân vật quần chúng và nhân vật chính.
Khâu Thương vừa ẩn thân tiến vào biệt thự liền nhìn thấy bóng một Huyết Tộc đang hóa thành tro bụi, nhanh đến mức chỉ cần chớp mắt sai thời điểm, thì hắn đã không kịp nhìn thấy ngọn lửa đó.
Thiếu nữ dựa trên sofa, khóe môi ẩn chứa ý cười, bàn tay đang che lại hai mắt của thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên tay cầm chiếc thìa, đang hướng tới bánh kem nhỏ trên bàn, nhưng do bị che mắt nên phải dừng lại động tác, thìa nhỏ lơ lửng giữa không trung.
Tầm mắt Khuynh Diễm lướt về phía Khâu Thương, làm hắn vô thức nén lại hơi thở.
Mỗi gia tộc trong Huyết Tộc sẽ có lực lượng đặc thù, nhưng loại lực lượng tiêu diệt kẻ thù chỉ trong một giây như vừa rồi, là lần đầu tiên hắn chứng kiến qua.
Gia tộc nào lại có năng lực lợi hại như vậy?
Nếu hắn ẩn thân mà cô vẫn có thể phát hiện, vậy thì lực lượng của cô lớn đến mức nào?
Trong lòng Khâu Thương nảy lên cảm giác nguy cơ, Khuynh Diễm càng lợi hại, hắn càng phải sớm diệt trừ cô! Nếu không sẽ đe dọa đến ngôi Vương của hắn!
Ngay lúc Khâu Thương nghĩ mình đã bại lộ, thì Khuynh Diễm chợt dời mắt đi, cứ như cô chỉ vô tình hướng ánh nhìn qua, chứ không hề phát hiện ra hắn.
Khâu Thương híp mắt, quyết định yên lặng quan sát.
Hắn phải thận trọng lựa chọn thời cơ, không nên đánh rắn động cỏ.
“Tiểu Biên Biên.” Diệp Nhiên bị che mắt lâu hơn bình thường, tò mò thử gọi cô một tiếng.
Khuynh Diễm chậm rãi bỏ tay xuống, để hắn tiếp tục ăn.
Ánh sáng chiếu vào qua lớp kính trong suốt, hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong tia nắng, nhẹ theo gió bay ra ngoài cửa sổ.
Thiếu niên ngồi ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, trên người mang theo hơi thở thuần khiết, như thiên thần nhỏ vui vẻ ăn bánh kem.
Khung cảnh tươi sáng ấm áp... nếu những hạt bụi vụn trên mặt đất không phải tro cốt của Huyết Tộc vừa bị thiêu sống, thì có lẽ người ta sẽ cảm thấy như vậy.
Khuynh Diễm dựa lưng ngồi trong bóng tối, nhàn nhã khép hờ mắt.
“Tiểu Biên Biên, bánh kem này rất ngon nha! Nhưng mà cô lại không ăn được...” Diệp Nhiên vui vẻ xong liền ủ rũ thay Khuynh Diễm.
Cô rất tốt rất tốt, hắn muốn chia sẻ tất cả những thứ tốt đẹp nhất với cô.
Nhưng mà cô là Huyết Tộc, không thể ăn bánh kem.
Khuynh Diễm: “...” Mi đang khoe khoang lợi thế của con người với ta à?
Bánh kem này là ta mua cho mi nhé, tin ta lập tức cướp lại không?
“Biết tại sao Huyết Tộc có sức mạnh và sống thọ hơn con người không?” Khuynh Diễm hơi mở mắt, giống như tùy ý hỏi.
“Tại sao?” Diệp Nhiên tò mò.
“Là vì Huyết Tộc không ăn bậy, sẽ không mắc các căn bệnh của con người, nên có thể khỏe mạnh sống thọ. Vì vậy, loài người các cậu chết là do ăn.” Khuynh Diễm giải thích cực kỳ hợp lý.
“Thì ra đây là nguyên nhân.” Diệp Nhiên ngây thơ mù quáng tin tưởng.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, là do Khuynh Diễm bịa đến vô cùng nghiêm túc, ngay cả Huyết Tộc chính thống như Khâu Thương còn không nghi ngờ cô.
Huyết Tộc có sức mạnh như một chuyện đương nhiên, mà mấy con dơi này cũng lười nghiên cứu thuyết tiến hóa tìm hiểu nguyên nhân.
Khuynh Diễm lại còn nói rất thực tế, con người sống ngày càng sa đọa, máu cũng bị bệnh tật và các hóa chất độc hại làm ô nhiễm, rất khó tìm được người có hương vị máu thơm ngon sạch sẽ. Phân tích thế này vô cùng đáng tin!
“Vậy về sau tôi sẽ ăn ít lại, để có thể sống lâu hơn một chút, khỏe mạnh hơn một chút, ở bên Tiểu Biên Biên nhiều hơn một chút.” Diệp Nhiên nhiệt tình lên kế hoạch cho tương lai.
“Cậu bớt tìm cớ đi, không có chuyện được phép bỏ ăn!” Muốn bày trò qua mặt ta? Mi còn non lắm.
Diệp Nhiên: “...” Mặc dù hắn viện cớ là thật, nhưng lời hắn nói cũng là thật. Hắn muốn ở bên cô thật lâu, sao cô không cảm động chút nào hết nha?
Diệp Nhiên không biết là suy nghĩ gì, múc một ngụm bánh kem cho vào miệng, phồng má lên hướng về phía Khuynh Diễm.
Ngay khi hắn sắp chạm vào môi cô thì hai bên mặt chợt bị hai bàn tay áp vào, đẩy ra xa: “Cậu làm gì?” Thật mềm.
Da mặt này đủ để ta sờ một trăm năm!
“Cho Tiểu Biên Biên... nếm thử... bánh kem... rất thơm.” Diệp Nhiên ngậm bánh kem lại bị bóp má, nói chuyện có chút khó khăn.
Hương vị ngon ngọt len lỏi vào khứu giác, ánh mắt Khuynh Diễm bất giác sâu hơn mấy phần: “Không nếm.” Hiện tại không thích hợp, đang có một con chuột chui rúc ở đây.
Diệp Nhiên bị từ chối thì hơi bĩu môi, chậm chạp lùi về.
Nhưng Khuynh Diễm vừa thả tay xuống hắn lại lập tức vọt qua đánh lén, bẹp môi ngụm lên môi cô, mùi bánh kem cùng hương vị dịu ngọt trên người hắn lan ra nơi đầu mũi.
“Tiểu Biên Biên, cô thấy bánh kem ngọt hơn, hay là Diệp Nhiên ngọt hơn?”