Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 224: Chương 224: Huyết Mạch Tương Liên (13)




Khuynh Diễm không có thời gian trả lời Diệp Nhiên, bởi vì lúc hắn vừa tách khỏi cô thì một lực đạo xé rách không khí đột ngột đánh tới.

Khâu Thương cũng rất biết chọn thời điểm, thường thì lúc người ta thân mật yêu đương, chính là lúc người ta buông lỏng đề phòng nhất.

Nhưng đó là lý thuyết dành cho số đông nói chung, không dành cho người thiếu tế bào yêu đương như Khuynh Diễm.

Xì xèo!

Âm thanh của thứ gì đó bị đốt cháy, mùi thịt khét bốc lên trong không khí.

Loảng xoảng...

Ấm trà đập vào tay rơi xuống đất, Khâu Thương giật mình lùi lại theo bản năng.

Tay hắn bị bỏng?

Là... bạc!

Không thể nào!

Tất cả Huyết Tộc đều sợ bạc, tại sao cô có thể cầm ấm trà bạc đánh hắn?

Rất nhanh Khâu Thương liền phát hiện, không biết từ lúc nào Khuynh Diễm đã đeo bao tay, còn là loại bao tay mùa đông dày cộm.

Hắc Khuyển: [???] Còn có dạng thao tác đeo bao tay cầm đồ bạc? Kí chủ thật đúng là làm nó mở rộng tầm mắt!

Huyết Tộc sợ bạc, chạm vào bạc sẽ làm họ bị bỏng, nên thứ cấm kị nhất trong lãnh địa Huyết Tộc là đồ vật làm bằng bạc.

Nhưng trong phạm vi xung quanh Khuynh Diễm, lại có rất nhiều đồ bạc.

Thời điểm Khâu Thương tiến vào, bị ánh mắt và lực lượng của cô phân tán sự chú ý, nên hắn không phát hiện ra điểm bất thường này.

Rầm!

Loảng xoảng!

Leng keng!

Đồ vật bằng bạc thay nhau bay vào khoảng không, gây nên một trận âm thanh hỗn loạn.

Thân ảnh người đàn ông tuấn mỹ hiện ra giữa phòng, quần áo trên người sang trọng lịch lãm, nhưng động tác né tránh lại vô cùng chật vật.

“Cô đủ chưa?” Khâu Thương tức giận đến gân xanh trên trán đều nổi lên.

Nếu Khuynh Diễm nghiêm túc chiến đấu thì hắn đã không tức giận, đằng này cô lại cầm thứ hắn sợ, ném loạn làm hắn nhảy tới nhảy lui.

Nhìn hắn hoảng hốt căng thẳng, chẳng khác nào xem hắn là trò hề!

Cả đời này hắn chưa bao giờ bị ai xem thường đến thế!

“Chưa đủ.” Khuynh Diễm thành thật mỉm cười: “Đồ bạc ném không hư, ném xong rồi có thể nhặt lên ném tiếp.” Không hề lãng phí.

Tiểu nha đầu thiện lương thật sự quá thông minh!

Khâu Thương híp mắt, từ trên người lấy ra dao găm.

Khi lưỡi dao bật ra khỏi vỏ, toàn bộ không gian chợt dâng lên một trận hàn khí âm lãnh, khiến người ta không nhịn được rùng mình.

Đĩa bạc bay tới va vào lưỡi dao, lập tức bị cắt thành hai mảnh, đường cắt thẳng tắp bén nhọn kia dường như có thể cứa đứt cả da thịt.

Khâu Thương giành lại quyền chủ động, mạnh mẽ lao tới tấn công.

Khuynh Diễm chăm chú nhìn lưỡi dao trên tay hắn, đáy mắt thấp thoáng lóe lên tia sáng. Loại tia sáng làm Khâu Thương rợn góc gáy, bản năng vang lên tiếng còi báo động nguy hiểm.

Chiếc nĩa bạc từ phía đối diện đâm tới, cổ tay Khâu Thương xoay chuyển một vòng, lưỡi dao móc từ dưới lên, như muốn cứa đứt cả bàn tay Khuynh Diễm.

Cô nhanh chóng lùi lại, còn Khâu Thương là kinh ngạc. Hắn... không hề làm ra bất kỳ động tác nào!

Là con dao này tự mình chuyển động!

Ngón tay Khuynh Diễm xoay tròn, ngọn lửa phía trên như có như không xuất hiện, nụ cười trên khóe môi cô đầy lạnh lẽo, mà không khí cũng dần bị nghiền ép đến thắt chặt.

Khâu Thương cảm thấy con dao trong tay hắn đang run lên, không phải từ tác động của hắn, mà là thứ đồ vật này tự nảy lên.

Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ xong thì nắm đấm đã vun vút lao đến, dao găm không chịu sự điều khiển, mãnh liệt muốn thoát khỏi tay hắn.

Khâu Thương vừa né tránh Khuynh Diễm, lại vừa giằng co với vũ khí, lập tức có chút không xoay sở nổi.

Nắm đấm mạnh mẽ nện lên xương sườn hắn, Khâu Thương mất đà loạng choạng va vào tủ kính phía sau.

Lực đẩy lớn đến mức tủ kính bị đánh vỡ, mảnh vụn bén nhọn rải rác trên mặt đất, cắt ra vô số vết thương dọc theo cánh tay hắn.

Đến giờ phút này, nếu Khâu Thương còn không phát hiện con dao này có vấn đề, thì hắn chính là kẻ ngốc.

Đáy mắt lóe lên tính toán, hắn vung tay ném dao về một phương hướng, quả nhiên Khuynh Diễm lập tức di chuyển tóm lấy dao.

Khâu Thương nhân cơ hội này, gấp rút bật lên muốn khống chế Diệp Nhiên.

“Đang chơi với tôi thì không nên tìm người khác nha.” Tiếng cười nhàn nhạt vang đến từ trong góc phòng.

Bản năng chiến đấu của Khâu Thương rất nhạy bén, đại não còn chưa kịp cảnh báo gợi nhớ Huyết Tộc bị thiêu sống lúc hắn vừa tiến vào biệt thự, thì thân thể đã theo bản năng lùi lại.

May mà hắn lùi kịp thời, nên ngọn lửa kia chỉ mới liếm qua đầu ngón tay hắn.

Nhưng ngay sau đó Khâu Thương không cảm thấy may mắn nữa, bởi vì đầu ngón tay hắn bắt đầu đau nhức. Không phải loại bỏng rát thông thường, mà như có axit đang ăn mòn từng khớp xương trong bàn tay hắn, thậm chí thứ axit này còn đi theo mạch máu, mang nỗi đau lan ra khắp cơ thể hắn.

Khâu Thương không nhịn được đổ sụp xuống, đau đến không thể cử động, nhưng vẫn quật cường cắn răng chất vấn: “Cô là người của ai?”

Từ khi nào trong Huyết Tộc lại có một gia tộc có thể điều khiển lửa?

Thế lực ẩn giấu sâu như vậy, chắc chắn đã sớm lên kế hoạch, muốn một kích bất ngờ chiếm đoạt ngôi Vương.

Vậy mà lâu nay hắn hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cô!

Điều làm Khâu Thương oán hận nhất là, lực lượng của hắn không đủ sức đánh bại cô!

Khuynh Diễm chậm rãi tiến đến, trong ánh mắt tràn ngập đề phòng của Khâu Thương, rút đi ống nghiệm trong túi áo hắn.

“Lấy ở chỗ Hứa Vân à?” Ngón tay lơ đãng xoay ống nghiệm, chất lỏng màu đỏ sóng sánh, mùi vị quyện đặc như dấy lên cám dỗ.

Nụ cười Khuynh Diễm nhợt nhạt đến vô cảm: “Có những thứ, không phải ai cũng có thể chạm vào. Một khi quá phận, thì đều phải gánh chịu hậu quả.”

Khâu Thương cố giấu đi bàn tay đang run rẩy. Cô muốn ám chỉ điều gì? Ý cô là chạm vào ngôi Vương sao?

Tại sao cô biết Hứa Vân? Hai người có quan hệ gì? Lẽ nào đây là cái bẫy mà cô và Hứa Vân cùng sắp đặt để đối phó hắn?

Khuynh Diễm không giải đáp thắc mắc của Khâu Thương, trực tiếp một đấm đập hắn ngất xỉu.

Sở trường của nhân vật chính là hồi quang phản chiếu, để hắn tỉnh táo thêm chút nữa lỡ đâu hắn sinh ra buff thì sao? Đánh ngất cho xong.

Rầm rầm!

Trời xanh nắng ấm, bất chợt vang lên âm thanh sấm sét cực kỳ dữ tợn.

Tiếp sau đó, mây đen cứ thế che phủ bầu trời, giọt nước ào ào thi nhau trút xuống, tiếng sấm không ngừng ầm ĩ dữ dội, lớn đến mức ngay cả mặt đất cũng bị làm cho chấn động.

Tia sét xẹt qua bên ngoài cửa sổ, hắt sáng sườn mặt thiếu nữ, khóe môi cô nhợt nhạt cong lên, ngón tay thon dài đang vuốt dọc lưỡi dao.

Mặt dao lạnh lẽo như băng, phản chiếu con ngươi xanh ngọc tĩnh lặng dần bị thay thế bằng màu đỏ sẫm cổ quái.

Quanh thân Khuynh Diễm bao phủ một loại hắc ám tà dị, từng chiếc bóng từng chiếc bóng theo nhau xuất hiện trên vách tường, lắc lư nhảy múa trong tiết tấu ma quái không phát ra âm thanh.

Khuynh Diễm đang chăm chú ngắm nghía lưỡi dao thì động tác bất chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn xuống bàn tay đang níu lấy vạt áo mình.

Tia sét dữ tợn xẹt qua ngoài cửa kính, làm bật lên thân thể hơi run rẩy của thiếu niên: “Tiểu Biên Biên, cô làm sao vậy? Cô đừng dọa tôi mà.”

Khuynh Diễm có chút cứng ngắc, màu đỏ trong mắt chậm rãi rút đi, con dao trên tay cũng hạ thấp xuống.

Cô đã quên, ở đây còn có Diệp Nhiên.

Cô như vậy, mọi người đều thấy cô đáng sợ.

Mà hắn, cũng đang sợ cô.

Lòng bàn tay ấm áp nhẹ chạm lên mặt Diệp Nhiên, ngữ khí nhẹ nhàng như muốn trấn an hắn: “Tôi không làm hại cậu.” Đừng sợ tôi.

Diệp Nhiên vẫn run rẩy, nhưng giờ hắn không chỉ nắm vạt áo, mà là vội vàng ôm chặt lấy Khuynh Diễm.

Hắn muốn nói cho cô biết, hắn không sợ cô.

Dù cô có trông như thế nào, hắn cũng sẽ không sợ cô.

Hắn chỉ hoảng hốt, vì cô đột nhiên trở nên xa lạ với hắn.

Cô vừa rồi như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình rất lớn.

Cô làm hắn sợ, sợ một ngày nào đó, cô sẽ dùng dáng vẻ vừa rồi mà rời khỏi hắn, thậm chí lạnh lùng nói với hắn rằng, cô vốn chưa từng quen biết hắn.

Diệp Nhiên run rẩy ôm chặt lấy Khuynh Diễm, như muốn đem cô khảm vào xương cốt hắn, hòa vào máu thịt hắn, để cả đời này, cô cũng không bao giờ có cơ hội rời khỏi hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.